Hôm sau, sau khi hạ triều, Bộc Dương lập tức đưa Tôn Trung quan đi bái kiến Vệ Tú.
Tôn trung quan tên Thái, nét mặt ôn hòa hiền hậu, nhìn thật đôn hậu, hiện tại đã năm mươi tuổi, lúc quỳ xuống hành lễ nhìn rất cung kính khiêm nhường mà không có thái độ nịnh nọt.
Vệ Tú nhìn thấy thì biết là người này không đơn giản.
Một người như vậy thì nên gánh vị trí quan trọng mới đúng, điều đến chỗ của nàng, chỉ quản lý một cung thôi thì dường như là đại tài tiểu dụng.
Bộc Dương âm thầm quan sát sắc mặt Vệ Tú, thấy chân mày của nàng ấy hơi động thì biết là nàng ấy không đồng ý, nàng vội vàng gọi một tiếng.
"Vệ khanh." Vệ Tú nghe thấy nên quay đầu lại, đang muốn nói rõ chuyện này thì lại bị Bộc Dương chặn lại. Bộc Dương cười hỏi. "Để giúp ông ta dễ dàng quản lý người trong cung thì nên để ông ấy ở vị trí nào?"
Tôn Thái vẫn đứng khoanh tay trước điện, trên mặt mang theo nụ cười giống như rất thoải mái nhưng ánh mắt kia lại là ánh mắt tinh ý của người từng trải.
"Bệ hạ cho rằng vị trí nào thì thích hợp?" Vệ Tú nghe lời này thì biết Bộc Dương đã có tính toán của mình rồi nên mới thuận theo nàng mà hỏi.
"Đại Trường Thu thì sao?" Bộc Dương nhanh chóng hỏi.
Lời của nàng vừa nói thì đã thấy trong ánh mắt bình thản của Vệ Tú lộ ra ý cười vô hạn. Bộc Dương lập tức hiểu suy nghĩ của mình đã bị Tú Tú nhìn thấu rồi.
Đại Trường Thu là một chức vụ rất nặng, là quản lý toàn bộ mọi việc trong cung, chức vụ này đặc biệt là chỉ có người của Hoàng hậu mới có thể tiếp nhận vị trí Đại Trường Thu này.
Cung nhân trong điện đều tưởng rằng vị trí Đại Trường Thu để lại cho Tôn Thái là chuyện thuận lý thành chương mà thôi. Bệ hạ không thể có Hoàng hậu, Hoàng phu chính là người đứng đầu trong cung này, Tôn Thái vốn là người của tiên hoàng hậu, trên người lại có hàm tam phẩm, nếu để vị trí thấp là đang áp chết ông ta, Đại Trường Thu là vị trí hợp nhất.
Nhưng mà Bộc Dương biết không phải như vậy. Nàng hiểu, Vệ Tú cũng hiểu. Nếu chỉ vì quản lý một tiểu cung điện trong cung như vậy thì không điều Tôn Thái tới. Bộc Dương chỉ là muốn mượn chuyện này để dò hỏi tâm ý của Vệ Tú mà thôi. Đại Trường Thu, là vị trí quan trọng trong cung, ý tứ trong chuyện này không cần nói cũng hiểu.
Tâm tư uyển chuyển lại dễ hiểu như vậy, bày tỏ hoàn toàn trước mặt Vệ Tú, nhìn một lần là hiểu rõ thôi.
Vệ Tú nhìn Bộc Dương, thấy nàng ấy đang cố gắng bình tĩnh nhưng cả người đều căng thẳng, rõ ràng là rất khẩn trương. Trong lòng Vệ Tú thở dài, nói lòng vòng uyển chuyển như vậy, nếu như nàng đồng ý tất nhiên là tốt, còn nếu nàng không đồng ý thì có lẽ Bộc Dương cũng đã chuẩn bị lý do để thoái thác rồi.
Vệ Tú im lặng một lúc vẫn không lên tiếng, Bộc Dương đã có chút lo lắng. Nụ cười trên môi nàng đã hơi miễn cưỡng, ánh mắt dịu dàng như nước đó dần chuyển sang ảm đạm. Vệ Tú nhìn Bộc Dương cho tới khi ánh mắt của nàng từ nhìn thẳng Vệ Tú tới khi dần chuyển đi, nụ cười của nàng từ miễn cưỡng chuyển thành vô lực, hai vai từ thẳng tắp đến buông thỏng.
Bộc Dương mím môi, trong lòng lại một lần nữa thấy thất vọng. Tú Tú vẫn không muốn, nàng ấy vẫn như lần trước. Bộc Dương vốn tin tưởng vì những ngày này Vệ Tú đối xử với nàng rất dịu dàng, cũng vì Vệ Tú tự nguyện giúp nàng cản mũi tên đó, nhưng giờ nàng dường như đã mất đi sự tự tin đó rồi. Bộc Dương không thể miêu tả nổi tâm tình của mình, một lần này, nếu như Tú Tú đã kiên quyết như vậy thì hỏi lại cũng chỉ khiến nàng ấy thêm khó xử thôi. Từ nay về sau, nàng không nên tiếp tục dò hỏi tâm ý của nàng ấy nữa.
Bộc Dương cúi đầu nhìn người trước mặt, nàng thu lại tâm tình của mình, gắng gượng nở một nụ cười tự nhiên nhất của mình, muốn nói tiếp lý do thoái thác của mình đã chuẩn bị trước, muốn tránh để Vệ Tú thêm xấu hổ thì đã nghe giọng nói dịu dàng của Vệ Tú vang lên.
"Đại Trường Thu, hợp lý."
Bộc Dương ngẩn ra, ngây ngốc nhìn Vệ Tú. Ánh mắt Vệ Tú dịu dàng, bao lấy sự thương tiếc của mình, Vệ Tú đưa tay nắm lấy tay Bộc Dương dường như là muốn an ủi nàng ấy. Bộc Dương lập tức nắm lại, cực kì vui vẻ.
Có một số việc không cần nói rõ. Vệ Tú không có ý định rời đi, nàng cũng biết là Bộc Dương cũng sẽ không để nàng rời đi nữa. Một đời này của nàng trải qua mấy lần sinh tử, nguy hiểm nhất có lẽ là lần cả nhà diệt vòng và lần cản tên trên Mang Sơn gần đây.
Hai lần này, lần trước gieo xuống trong lòng nàng sự thù hận, lần sau lại trồng lên một tình yêu.
Hôm đó, trước khi hôn mê, nàng cảm giác được sự giải thoát. Nàng chỉ nghĩ tới Bộc Dương, nàng không muốn kiếp sau lại tiếp tục là con cháu Trọng gia, lại tùy theo chấp niệm của mình, kiếp sau nàng muốn làm một đôi vợ chồng bình thường với Bộc Dương.
Tình yêu sâu đậm từ tận đáy lòng như vậy, nàng đã buông tay một lần, làm sao có thể nhẫn tâm bỏ qua một lần nữa.
Nếu đã như vậy thì cần gì phải im lặng để Hoành Nhi của nàng cảm thấy bất an chứ?
Để Tôn Thái làm Đại Trường Thu, khúc mắc trong lòng Vệ Tú và Bộc Dương cũng đã cởi bỏ được rồi.
Vệ Tú vẫn cảm thấy tiếc tài của Tôn Thái, chỉ quản lý một cung điện nhỏ này của nàng thì quá uổng đi, là nhân tài không được trọng dụng nên đề nghị với Bộc Dương sửa lại Nội thị tỉnh thành Trường Thu giám để Tôn Thái kiêm luôn quản lý nơi đó. Dù sao ông ấy cũng đã quản lý Nội thị tỉnh một thời gian rồi, cũng chỉ là đổi tên thôi, để ông ta kiêm nhiệm luôn cũng không thành vấn đề.
Sắp xếp như vậy cũng tiện cả đôi bề, Bộc Dương suy nghĩ một chút thì cũng đồng ý, lập tức viết chiếu ban xuống.
Hai người giống như trở lại thời gian mới vừa thành thân, bình đạm mà ấm áp. Khác biệt là khi đó Bộc Dương thường có những việc khó cần thảo luận, Vệ Tú cũng luôn chú ý mọi việc trong triều, phân tích với Bộc Dương nên đi bước tiếp theo như thế nào. Bây giờ thì Bộc Dương cũng không dám lấy chuyện chính sự ra hỏi, chỉ muốn Vệ Tú tĩnh dưỡng cho tốt.
Vậy nên Vệ Tú đang rất rảnh rỗi, thường xuyên cùng với Chu thái y bàn luận về y thuật.
Bộc Dương cũng không tới mức cấm cả chuyện này, mà nàng gần đây cũng không rảnh rỗi. Nữ chủ cầm quyền vốn gian nan, cho dù là nàng cần cù chăm chỉ, luôn chú ý mọi thứ nhưng vẫn luôn có người bám vào cái cớ nàng có được vị trí này một cách bất chính mà giương cờ tạo phản.
Tạo phản là Lương Châu thứ sử Lý Thọ. Nhà hắn vốn là gia tộc quyền thế ở Lương Châu, thế lực bành trướng ở địa phương. Sau khi hắn được điều đến làm Thứ sử thì càng như cá gặp nước, tạo nên một thế lực không nhỏ. Lý Thọ đương nhiên không nói là bản thân hắn muốn làm Hoàng đế, hắn mượn vỏ bọc là Hán Vương, công bố đương kim thiên tử có được ngai vàng một cách không danh chính ngôn thuận, hắn muốn phò tá Hán Vương đoạt lại ngôi vị Hoàng đế.
Bộc Dương nhìn lời lẻ như vậy thì tức giận đến phát run. Hán Vương nghe chuyện này thì sợ tới mức muốn treo cổ tự sát trong phủ để chứng minh trong sạch, may mà Hán Vương phi bình tĩnh, là người hiểu rõ đạo lý nên cản lại, muốn Hán Vương phải lập tức vào cung dâng tấu thỉnh tội.
Cũng may là nhờ Hán Vương phi ngăn cản lần này, nếu không thì trên triều có miệng cũng không thể giải thích rõ, người trong thiên hạ cũng sẽ không cho là Hán Vương treo cổ tự tử là chứng minh trong sạch mà càng thêm xác định cái chết của Hán Vương là do Hoàng đế ép buộc.
Hán Vương vội vàng viết tấu chương, lập tức vào cung. Vệ Tú đang ở Tuyên Đức điện an ủi Bộc Dương.
Bộc Dương vừa thấy nàng thì sự tức giận cũng đã giảm hơn phân nửa, có lẽ là vì Vệ Tú đến nên nàng có cảm giác tìm được chỗ dựa, bất giác sự tức giận lại chuyển thành ủy khuất,