Bộc Dương có thể hỏi ra câu này thì trong lòng cũng đã có suy nghĩ của mình rồi. Trong nhất thời, Vệ Tú không biết phải trả lời như thế nào, trong mắt nàng lướt qua một chút do dự, sắc mặt cũng khựng lại.
Bộc Dương chậm rãi ngồi dậy, hít vào một hơi, cúi đầu nhìn hai chân của Vệ Tú. Hai chân nàng ấy dũi thẳng trên giường, có mấy tầng tơ của y phục che đi, nhìn qua thì cũng không khác với người thường. Bộc Dương vươn hai tay muốn giở ống quần của Vệ Tú.
"Hoành Nhi!" Vệ Tú nhíu mày.
Động tác của Bộc Dương dừng lại, nàng quay đầu nhìn Vệ Tú, nàng ấy cũng đang nhìn nàng. Trong mắt nàng ấy, sự do dự đã bị kiên định thay thế, nhưng giọng nói cũng đã hòa hoãn lại rồi.
"Đừng nhìn."
Bộc Dương trầm mặc một lát, cũng thu tay lại, quay đầu nhìn chỗ khác.
Vệ Tú cũng không lên tiếng, nàng theo bản năng đưa tay để trên đầu gối, nơi đó không có chút cảm giác gì nhưng nàng đặt tay như vậy dường như là đang muốn che giấu nó đi, để cho trong lòng nàng thoải mái một chút.
Một tay nàng đặt trên đầu gối, tay còn lại cũng đưa qua đưa lại không có mục đích, đầu ngón tay chạm tới góc chăn thì lập tức nắm chặt nó. Ánh mắt của nàng vẫn dừng lại trên người Bộc Dương, có thể tùy lúc đáp trả lại câu nói của nàng ấy.
Bộc Dương đưa mắt nhìn chỗ khác một lúc rồi mới quay đầu lại, nhìn thấy sự đề phòng trong mắt Vệ Tú, hơi thở của nàng hơi dừng lại một chút mới gượng cười, nói.
"Cũng không còn sớm nữa, ngủ đi."
Vệ Tú gật đầu, kéo chăn giở lên một góc để Bộc Dương tiến vào trong.
Bộc Dương nằm xuống tựa trên người Vệ Tú, vẫn im lặng như vậy. Vệ Tú cũng không biết nói gì.
Mối thù của hai nhà Tiêu Trọng vốn không thể hóa giải được, mặc dù nàng đang ở trong cung, mặc dù nàng đã nói hết nỗi lòng của mình nhưng mà Tiêu Ý giết sạch toàn bộ nhà nàng, Bộc Dương lại là con gái của Tiêu Ý, đây là chuyện không thể thay đổi được.
Nàng chỉ là không nghĩ tới chuyện đó mà thôi.
Hoành Nhi lại đột nhiên hỏi về thương tật trên hai chân của nàng làm cho nàng nhớ tới chuyện cũ.
Vệ Tú nhắm mắt như đang ngủ nhưng trong lòng của nàng lại không thể bình tĩnh được. Hành động vừa rồi của nàng có lẽ đã khiến Hoành Nhi đau lòng. Chỉ là hai chân của nàng giống như là vết sẹo của kí ức kinh hoàng đêm đó, nàng không thể đứng lên thì vết sẹo này cũng không thể lành được. Cho nên nàng luôn luôn không muốn có người nhìn tới đôi chân này, cũng không muốn có người hỏi tới.
Phản ứng vừa rồi hầu như chính là bản năng. Mà nàng lại quên mất, thái độ xa cách ngàn dặm đó chắc chắn sẽ làm cho Hoành Nhi đau lòng.
"Tú Tú..." Bộc Dương hạ giọng kêu. Vệ Tú mở mắt, quay đầu nhìn nàng. Bộc Dương khẽ cười nói. "Nàng ôm ta một cái."
Vệ Tú đưa tay kéo nàng vào lòng.
Vệ Tú uống thuốc đã lâu, trên người cũng thoang thoảng mùi hương của thảo dược. Bộc Dương tựa vào lòng nàng ấy, lại bị hơi thở quen thuộc vây quanh mới cảm thấy yên tâm chút. Nàng lại nhẹ giọng kêu.
"Tú Tú..."
Vệ Tú trả lời một tiếng, đợi nàng nói tiếp nhưng lại không nghe được thêm lời nào. Vệ Tú cúi đầu thì thấy Bộc Dương đang chăm chú nhìn mình, nàng cũng lẳng lặng nhìn nàng ấy. Qua một lúc, Bộc Dương khẽ cong môi lên, nói.
"Tú Tú, nàng lấy lại họ Trọng đi." Nàng dừng một chút lại nói tiếp. "Trọng Mông, cũng rất êm tai."
Vệ Tú không nói, nàng không cảm thấy vui vẻ, cũng không phải kháng cự lại chuyện này, dường như đây là chuyện rất quan trọng.
Bộc Dương rũ mắt không dám nhìn Vệ Tú.
"Chuyện ta có thể làm cho nàng quá ít, nếu làm được chuyện nào thì nên làm."
"Hoành Nhi." Nghe được mấy lời này, trong lòng Vệ Tú như bị đâm rất khó chịu.
Bộc Dương ngẩng đầu, Vệ Tú thuận tiện cuối đầu hôn lên môi nàng.
"A..." Bộc Dương còn kịp phản ứng lại, tay đang đặt trên lưng Vệ Tú đột ngột kéo áo nàng. Trong mắt Vệ Tú lộ ra ý cười, đầu lưỡi nàng lướt qua môi dưới của Bộc Dương, nhẹ nhàng mút vào.
Bộc Dương mở miệng đáp lại, Vệ Tú càng nhất quyết không tha, nàng cắn môi dưới của Bộc Dương, đẩy lưỡi tiến vào trong khoang miệng của nàng ấy. Bộc Dương bị động thừa nhận, chỉ có thể thuận theo Vệ Tú quấn quýt môi lưỡi với nhau, thuận theo sự châm ngòi của nàng ấy động tình, nụ hôn của Vệ Tú khiến cho Bộc Dương như tan thành một đầm nước, mềm mại ngã vào lòng Vệ Tú.
Vệ Tú vẫn không buông tha Bộc Dương, nàng tách khỏi đôi môi Bộc Dương lại chuyển hướng đến vành tai của nàng ấy, nhẹ nhàng nhây cắn, sự ngứa ngáy đột ngột bao trùm toàn bộ cả người Bộc Dương, nàng khẽ cắn môi, tiếng rên nhẹ bật lên. Vệ Tú xốc áo của nàng lên, tay chạm mỗi tất da thịt trên lưng nàng xoa dần lên trên. Lòng bàn tay của Vệ Tú như một mồi lửa nhỏ, mỗi khi đi qua một chỗ nào đều mang đến từng đợt run rẩy, khiến cho Bộc Dương như muốn trốn đi. Nhưng nàng có thể trốn đi đâu chứ? Vệ Tú đụng đến vai của nàng thì đột nhiên chuyển hướng, vòng đến phía trước người của nàng, dùng tay bao lấy đôi bồng đào của nàng. Bộc Dương đột ngột hít vào một hơi, muốn lui về phía sau, Vệ Tú lại nổi lên ý xấu mà nắm lấy đỉnh núi đang e thẹn đó, dùng ngón tay xoa nắn.
"Tú Tú..." Bộc Dương động tình kêu lên, giọng nói mềm mại, vừa bất lực lại vừa quyến rũ.
"Hoành nhi, nàng có nhớ là nàng từng nói sẽ bù lại đầy đủ cho ta không?" Ánh mắt Vệ Tú mềm mại, lướt tới bên tai của nàng lên tiếng.
Bộc Dương mở mắt, trong mắt đều đã ngấn nước nhìn Vệ Tú, nàng mở miệng định nói gì đó. Nhưng tay Vệ Tú lại lướt đi tìm đường xuống bên dưới của nàng, đụng tới nơi bí ẩn và thẹn thùng nhất đó.
"A..." Tất cả lời nói đều đột nhiên biến thành tiếng rên đầy nũng nịu. Bộc Dương giữ chặt lấy hai vai của Vệ Tú, vùi đầu vào hõm vai của nàng, cả người đều trở nên mẫn cảm và run rẩy.
Ngày hôm sau, Bộc Dương thức dậy hơi muộn, suýt nữa đã trễ giờ lâm triều. Cung nhân hầu hạ nàng thay y phục, rửa mặt chải đầu. Vệ Tú cũng đã thức dậy, ăn mặc chỉnh tề. Bộc Dương quay đầu nhìn nàng, thấy ánh mắt Vệ Tú đầy ý cười lập tức đỏ mặt. Trước mặt cung nhân đang hầu hạ mình, Bộc Dương cố nghiêm túc nói.
"Trẫm lâm triều trước."
Vệ Tú gật đầu.
Bộc Dương liếc nhìn nàng một cái, trong mắt cũng đã nhiễm ý cười. Cảm thấy không thể tiếp tục kéo dài thời gian thì mới vội vàng rời đi, tất nhiên là không kịp dùng điểm tâm.
Hôm nay thời gian thượng triều khá lâu, tất cả đều đang nghị luận chuyện Lý Thọ tạo phản. Các đại thần người người đều có chuyện để nói, dõng dạc nói rõ tội của Lý Thọ, cũng kêu lên là phải phát binh để bình định chuyện này.
Hán Vương chỉ có tước vị, thường ngày cũng không cần vào triều. Nhưng hôm nay hắn đang đứng nơi đầu sóng ngọn gió, Bộc Dương cũng không buông thả hắn nữa, để Hán Vương tham dự triều chính, cũng tiện cho nàng quan sát tâm tư của hắn.
Nghe các đại thần đều lớn tiếng chém giết, Hán Vương cúi đầu, triều phục trên người hắn nhìn lại có vẻ quá rộng, cộng thêm việc hắn cuối đầu, cả người đều có thể đang buồn bã, ỉu xìu.
Bộc Dương nhíu mi, cũng không nói gì.
Cho tới khi hạ triều thì trời đã nổi lên nắng gắt. Bộc Dương nhịn đói ngồi một lúc lâu cũng đã đói lắm rồi,