Người đến là một tên thái giám hiện là người đang được Hoàng đế tin dùng.
"Bệ hạ có lệnh triệu kiến, mong điện hạ nhanh chóng vào cung." Thái giám vừa thấy Bộc Dương đã lập tức hành lễ rồi nói.
Vội vàng như vậy, chắc chắn là chuyện khẩn cấp.
Bộc Dương cũng không nói nhiều, lập tức kêu người chuẩn bị xe để vào cung.
Trên đường đi, tên thái giám cũng nói rõ sự tình trong cung cho Bộc Dương, là vì chuyện của Từ gia.
Sau khi xác nhận được Vệ Tú không phải là con cháu Từ gia cũng đem chuyện này ném ra sau đầu. Nhưng Kinh Vương và Tấn Vương thì không có khả năng từ chối việc này. Hai người bọn họ đều có quan hệ thông gia tương liên với Từ gia. Lúc trước, khi Từ Loan chịu tội, thế lực của hắn tan rã, Tấn Vương cùng với Kinh Vương nhờ vào mối quan hệ này mà có thể thu được rất nhiều lợi ích. Tuy rằng bộ hạ cũ của Từ Loan đều đưa đến làm thuộc hạ của người khác nhưng trong lòng vẫn luôn nhớ đến chủ cũ, hiện tại có thể cứu được thê tử và nữ nhi của chủ cũ thì tất nhiên là phải nhờ hai vị vương gia hỗ trợ.
Đối với Tấn Vương và Kinh Vương thì đây có thể coi là việc nhỏ. Hoàng đế có nói qua, những cung nữ thả về lần này có thể là nữ quyến của tội nhân, bọn họ đi cầu xin một chút cũng không phải việc gì khó. Chỉ là những ngày gần đây Hoàng đế không ưa Tấn Vương nên để cho Kinh Vương một người đi thôi.
"Không biết như thế nào Kinh Vương lại nổi tính nóng nảy, Bệ hạ không cho phép, vương gia lại đòi một lời giải thích." Thái giám không chút do dự nào, kể ra đầy đủ nguyên nhân kết quả cho Bộc Dương.
Bộc Dương nghe xong thì nhận ra một vấn đề, liền hỏi.
"Phụ hoàng không muốn tha cho Từ gia?"
"Đúng vậy." Thái giám đáp lời.
"Người có nói nguyên do không?"
Tên thái giám cũng nhớ kĩ lại tình hình rồi bĩnh tĩnh trả lời.
"Bệ hạ không nói. Bệ hạ tức giận mắng Kinh Vương vô lễ, vương gia lập tức nói: 'Từ gia tuy có tội nhưng trước đó cũng có công, nay đại tướng quân đã chết, nữ quyến cũng không thể làm được chuyện gì, vì sao không thể tha?' "
Từ khi nào Kinh Vương có được nhiều dũng khí như vậy? Bộc Dương cảm thấy kỳ lạ, tuy nàng được sủng ái cũng không dám chống đối trước mặt Hoàng đế.
Thái giám kia nói đến đây thì sắc mặt trở nên trắng bệch, có lẽ sau đó là Hoàng thượng giận dữ, Đậu Hồi lo sợ sự việc không giải quyết được nên cho người tới mời nàng vào cung.
Xe ngựa chạy nhanh như bay, chân mày Bộc Dương hơi nhíu lại, nhắm mắt dưỡng thần.
Chưa tới bên ngoài Tuyên Đức đã nghe được tiếng đồ sứ rơi xuống đất vang lên giòn giã. Sắt mặt Bộc Dương bình thản, cũng không có chút nào sợ hãi, bình tĩnh bước tới.
Những thái giám bên ngoài điện thấy nàng cũng đều nhẹ thở ra một hơi giống như được đại xá, nhanh chóng vào thông báo.
Động tĩnh trong điện ngừng lại, trong lòng Bộc Dương thầm đếm nhẩm tới năm. Tên thái giám vừa chạy vào thông báo đã nhanh chóng chạy ra nói với nàng.
"Bệ hạ triệu kiến, mời điện hạ vào trong."
Kinh Vương quỳ gối trong điện, cúi đầu không nói một tiếng nhưng sống lưng vẫn còn thẳng tắp, có thể nhận ra là trong lòng không hề phục. Hoàng đế ngồi sau ngự án thấy Bộc Dương đi vào thì sự tức giận trên mặt hơi thu lại, nhưng vẫn có thể nhìn ra là cực kì không vui.
Cảnh tượng như vậy khiến cho cung nữ, thái giám hầu hạ trong điện đều cúi đầu, hạ ánh mắt xuống, thở cũng chỉ dám thở nhẹ, e sợ lửa giận đốt tới bản thân mình.
Bộc Dương đi vào trong giống như những lần trước, đầu tiên là hành lễ rồi mới cười lên tiếng.
"Kinh Vương, huynh cũng ở đây sao?"
Kinh Vương không nói gì, Hoàng đế chỉ hừ một tiếng nhưng sự tức giận có hơi dịu lại một chút.
"Hoành Nhi đến rồi? Đi Noãn Các ngồi chơi đi, để trẫm giải quyết xong chuyện của tên súc sinh này đã!"
Trên mặt Kinh Vương lập tức lộ ra vẻ không phục nhưng vẫn nhịn xuống, không lên tiếng phản bác lại.
Bộc Dương thấy vậy thầm nghĩ là hắn cũng không quá hồ đồ. Nàng cười tiến lên làm nũng với Hoàng đế như bình thường, kéo một tay của ngài.
"Kinh Vương huynh có làm việc gì sai thì phụ hoàng bỏ công khuyên bảo một chút là được, dù sao cũng là phụ tử ruột thịt, không cần tuyệt tình quá mà." Sau đó, nàng quay đầu nói với Kinh Vương, giọng nói cũng nhẹ nhàng hơn. "Lục hoàng huynh cũng vậy, có chuyện gì sao không nói cho rõ ràng? Nhất định phải giương cung bạt kiếm như vậy?" Ý của nàng là muốn hai người đều lui một bước mà nhìn lại.
Có lẽ Kinh Vương đang nổi nóng, nhưng cũng hiểu là có chống đối cũng không chống nổi nên không thèm để ý tới, vẻ mặt phẫn uất nhìn Hoàng đế.
"Phụ hoàng..."
Ánh mắt của Hoàng đế lập tức trầm xuống.
"Phụ hoàng nói huynh mấy câu cũng là vì muốn tốt cho huynh. Nếu không phải thật lòng quan tâm thì ai lại lo lắng mà đi trách cứ huynh chứ? Lục hoàng huynh, trước giờ phụ hoàng đối xử với huynh không có khoan dung sao?" Bộc Dương nhanh chóng ngắt lời Kinh Vương.
Đậu Hồi đã sai người đến mời chắc chắn là có sự đồng ý của Hoàng đế, muốn việc này chấm dứt trong Tuyên Đức điện chứ không cần truyền ra ngoài cũng là vì danh tiếng của Kinh Vương. Đáng tiếc là Kinh Vương bị tức giận che mất lý trí, Bộc Dương đã bắc một cái thang cho hắn đi xuống, hắn vẫn không muốn xuống.
"Ý của Thất hoàng muội ta hiểu." Kinh Vương bình tĩnh nói "Phụ hoàng không chịu tha cho Từ gia tất nhiên có cái lý của người, nhi thần cũng không phải là nhất định phải cứu Từ gia, nhi thần chỉ muốn hỏi một câu cuối cùng là vì sao..."
"Đủ rồi!" Hoàng đế vỗ bàn, không muốn nghe hắn tiếp tục nói những lời ngu ngốc.
Bàn tay đánh xuống bàn vang lên tiếng động chói tai, cả người Kinh Vương run lên, những từ sau đó cũng không thể nói tiếp được đành phải nuốt trở lại trong bụng.
"Lui ra." Hoàng đế phất tay, đơn giản nói.
Rõ ràng không có chút tức giận gì, giống như bình thường không vui không buồn nhưng lại khiến cho một Kinh Vương đang tràn ngập tức giận và can đảm đột nhiên biến mất. Sự khiếp đảm, lo sợ, lúc này mới từ từ lan tràn trong lòng hắn, như một con rắn chầm chậm quấn quanh, dính dấp, đáng sợ. Sự can đảm không đủ khiến hắn giật mình, vừa ngẩn đầu lên thì thấy được Bộc Dương nhìn hắn lắc đầu.
Kinh Vương lúc này không biết làm gì cho phải, miệng lưỡi khô khốc, đầu óc mơ hồ, lo sợ cúi đầu với Hoàng đế.
"Nhi thần cáo lui."
Đợi Kinh Vương rời đi, sắc mặt Hoàng đế cũng trầm xuống, ánh mắt trôi