Quà cuối năm nha. Chúc mọi người năm mới vui vẻ.
--------------
Tuyết đầu mùa, khắp nơi tràn ngập sự trống rỗng mà mờ mịt.
Bộc Dương đi vào tiểu viện. Phòng này nhỏ dường như có thể chìm trong tuyết trắng. Trong viện tràn ngập tuyết đọng, chỉ có một con đường mòn đã được đám hạ nhân quét sạch tuyết để đi lại. Hai bên tuyết đọng lại khá cao khiến con đường này như là một con đường vắng vẻ duy nhất nằm giữa hai dãy núi cao, cảm giác rất là nguy hiểm.
Bộc Dương đứng ở ngoài viện, cảm thấy thú vị khi nhìn thấy con đường này nên dừng lại, để cho thị nữ thân cận đi vào thông báo.
Một lát sau, thị nữ quay lại báo rằng, sáng sớm, tiên sinh đã đi ra rừng trúc.
Rừng trúc cũng chỉ ở gần đây, Bộc Dương kéo lại vạt áo choàng rồi thong thả đi qua bên đó.
Lần này tuyết rơi rất nhiều, chỉ trong một đêm đã khiến cho toàn bộ nơi này ngập trong tuyết trắng. Đi lại trong tuyết khiến nàng cảm giác như đang hòa vào trời đất, mênh mông mà trống trãi.
Bộc Dương chầm chậm đi tới gần, chỉ thấy Vệ Tú đang lẳng lặng nhìn rừng trúc rậm rạp trước mắt.
Lá trúc kiên cường, dù trải qua mùa đông cũng không héo tàn, trên từng phiến lá nhỏ dài còn đọng lại sương tuyết nặng trịch khiến cho cả rừng trúc to lớn đều mang cảm giác nặng nề.
Vệ Tú một mình ngồi trên xe lăn, ngoại bào phiêu dật, tách biệt thế gian dường như có thể như một tiên nhân phiêu tán bay đi.
Bộc Dương đột ngột dừng bước, đứng cách Vệ Tú mười bước chân mà nhìn nàng ấy.
Nàng đã tra rõ thân thế, lai lịch của Vệ Tú một cách rành mạch nhưng không biết vì sao vẫn có cảm giác người trước mắt vẫn là một bí ẩn không giải được. Dù Bộc Dương có biết được thân thế của Vệ Tú hay không, thật ra cùng không có gì khác biệt. Với nàng mà nói chẳng qua chỉ là để an ủi bản thân mà thôi, quan hệ với Vệ Tú cũng không khác gì lúc trước, vẫn là người này, vẫn như trăng trong nước không thể nắm lấy được.
"Điện hạ đến, vì sao đứng nhìn mà không lên tiếng?" Vệ Tú bỗng nhiên cất tiếng hỏi.
Bộc Dương giật mình tỉnh lại, thuận miệng nói ra một lời nói dối.
"Thấy tiên sinh xem trúc quá chăm chú, ta không muốn quấy rầy tiên sinh." Nàng chầm chậm bước qua chỗ Vệ Tú, nhớ tới lúc ở Mang Sơn, nàng ấy cũng thường đứng trước rừng trúc như vậy liền nói tiếp. "Tiên sinh quả nhiên thích trúc."
Vệ Tú nở nụ cười, bên trong nụ cười đó dường như vẫn bị phủ lại một tầng lụa mỏng, mông lung mơ hồ, trong mắt lộ ra vẻ hoài niệm sâu sắc.
"Tiên phụ mới là người thích trúc."
Bộc Dương chợt cảm thấy đường đột. Sáng sớm tiên sinh đã ra nơi này có lẽ là đang nhờ đến người cha đã mất, nàng tới ngay lúc này là đã quấy rầy rồi. Bộc Dương lập tức hơi mất tự nhiên, Vệ Tú thấy vậy thì dịu dàng lên tiếng cố ý muốn Bộc Dương đỡ hơn.
"Điện hạ tìm ta có chuyện gì cần thương lượng sao?"
Nàng ấy vừa nói vừa đẩy bánh xe, muốn di chuyển qua một bên. Trên đất còn tuyết đọng, bánh xe di chuyển rất khó khăn. Bộc Dương bước tới phía sau Vệ Tú, giúp nàng ấy đẩy xe, đồng thời trả lời câu hỏi của nàng ấy.
"Cũng không phải chuyện đại sự gì. Chỉ là vào cung một chuyến giúp Kinh Vương giải vây thôi. Chuyện đã qua lâu nhưng sáng nay lại thấy Kinh Vương đưa một phần lễ tới cảm ơn, còn có một bái thiếp."
"Nếu là thành tâm bái tạ thì sao lại đợi tới hôm nay." Vệ Tú thản nhiên nói.
"Chỉ sợ đưa bái thiếp mới là chuyện chính" Bộc Dương cũng hiểu chuyện đó.
Tuyết lại rơi, đáp xuống trên người cả hai. Vệ Tú ngẩn đầu, dường như là có một khoảng không u ám đang đè xuống, nàng thở dài.
"Sợ là tình thủ túc này cũng giống như người xa lạ rồi."
Nàng muốn nói tới Kinh Vương và Tấn Vương.
Kinh Vương vẫn luôn làm việc theo Tấn Vương. Bộc Dương và Tấn Vương có hiềm khích, dù người bên ngoài không biết nhưng hắn cũng tự hiểu điều này, chắc chắn không dễ dàng tới cửa phủ của nàng. Kinh Vương đột nhiên muốn tới chắc hắn là vì bản thân mình mà tới.
Bộc Dương nhớ tới trong kiếp trước, hai người này vẫn gắn bó như keo sơn đến cuối cùng, kiếp này lại xa lạ như vậy thì lại hơi xúc động bùi ngùi.
"Trận cá cược đó, tiên sinh đã thắng." Hai vị Vương gia một khi đã không còn đứng chung một thuyền thì với thế lực của Kinh Vương, Đại Vương cũng không thể chống đỡ nổi. Bộc Dương thua tâm phục.
Vệ Tú chỉ cười, cũng không lên tiếng nhận. Hai người các nàng, một chủ một thần, giá trị của trận cá cược đó thật sự không thích hợp để nhắc tới trong lúc này. Nghĩ một chút, nàng liền nói đến việc mà mấy ngày gần đây nàng đang suy nghĩ.
"Điện hạ."
Vệ Tú quay đầu khi vừa lên tiếng, lọt vào tầm nhìn của nàng là đôi mắt chuyên chú lại dịu dàng của Bộc Dương. Nàng hơi ngẩn người, điện hạ vẫn luôn nhìn nàng hay sao?
Bộc Dương đẩy xe lăn, mắt vẫn nhìn xuống người đang ngồi trên xe lăn. Lúc này nàng ấy quay đầu nhìn lại, vừa lúc đối diện với nàng. Bộc Dương cũng không có gì là mất tự nhiên, khóe môi lộ ra một nét cười.
"Chuyện gì?"
Thái độ của nàng vẫn thản nhiên, nhìn lén người khác bị bắt quả tang cũng không hiện lên vẻ xấu hổ. Lòng yêu cái đẹp thì mỗi người đều có, nơi này không có người ngoài, nàng muốn nhìn tiên sinh thì cần gì phải che giấu.
Thản nhiên như vậy lại khiến cho người bị nhìn lén là Vệ Tú cũng không thể nói được cái gì, nàng chỉ yên lặng quay đầu đi, nhìn lên phía trước.
"Là hôn sự của điện hạ."
Vệ Tú quay đầu cũng không thể nhìn tới vẻ mặt của Bộc Dương, công chúa cũng không để ý đến việc này.
"Hôn sự của ta?"
"Đúng vậy. Điện hạ năm nay đã mười bảy, một hai năm nữa cũng phải chọn phò mã rồi, hiện tại nên bắt đầu quan sát để tránh nước tới chân mới nhảy thì không kịp chuẩn bị gì cả." Vệ Tú nói.
Bộc Dương đứng ở phía sau Vệ Tú, nhìn phát quan(1) trên đầu nàng theo từng lời nói mà đung đưa, nhìn gò má mượt mà của nàng, bả vai nàng nhỏ nhắn nhưng không phải dạng gầy yếu. Dựa vào những thứ này, Bộc Dương có thể tưởng tượng được bộ dáng lúc Vệ Tú nói ra những câu này, ánh mắt dịu dàng, khóe môi bật lên lời nói nghiêm túc và cẩn thận.
(1) Vật buộc tóc của nam nhân thời trước.
Nghĩ như vậy, Bộc Dương hơi cười cười, lời nói của nàng cũng hơi nhiễm một chút sự êm ái và vui vẻ này.
"Quả thật đã vô cùng cấp bách rồi."
Chỉ mới nói vài câu thì tiểu viện đã ở trước mặt hai người. Lúc Bộc Dương đi tìm Vệ Tú thì đã để lại tì nữ thân cận của mình ở bên ngoài tiểu viện. Bây giờ những nữ tì đó thấy hai người trở về, công chúa là người có địa vị cao lại nhượng bộ người có địa vị thấp hơn mình, tự tay đẩy xe cho tiên sinh, hai nữ tì lập tức chạy đến có ý muốn nhận việc này thay công chúa.
Bộc Dương nhàn nhạt quét mắt nhìn họ một cái. Hai nữ tì lập tức lo sợ, vội vã cúi đầu lui xuống.
Vệ Tú không nhìn thấy Bộc Dương dùng ánh mắt uy hiếp khiến cho những tì nữ kia lui ra, vẫn tiếp tục bàn chuyện chính sự.
"Trong lòng điện hạ có người nào không?"
Bộc Dương đẩy nàng đi vào tiểu viện, dọc theo đường mòn đã được dọn tuyết, hai người đi vào trong phòng.
"Còn chưa có, nếu không ngại thì tiên sinh thay ta xem xét đi."
Bên trong phòng có để chậu than ấm áp, tuyết trên quần áo bị tan đi trong chốt lát biến thành những giọt nước đọng. Bộc Dương lấy ra một tấm đệm dày được đặt gọn một góc, đắp lên chân Vệ Tú. Vệ Tú cũng sai hạ nhân tiến lên giúp công chúa cởi áo choàng.
Đóng cửa, gió tuyết đều bị chặn lại ở bên ngoài, trong chậu than bừng bừng lửa cháy, Vệ Tú đưa tay sưởi ấm, ánh mắt lại nhìn Bộc Dương chăm chú, nàng nghiêm túc nói.
"Chuyện này liên quan đến cả đời của điện hạ, vẫn nên cẩn thận một chút sẽ tốt hơn." Nàng cũng không biết sở thích của điện hạ làm sao có thể giúp người xem xét?
Tâm tư của Bộc Dương không để vào chuyện này, Phò mã là ai, người như nào nàng không để trong lòng. Kiếp trước vì đủ thứ nguyên nhân, nàng chưa từng gả đi cũng sống rất tốt, nên cũng chưa từng để ý đến việc có phò mã hay không. So với việc ưu phiền về một vị phò mã không hề có thì nàng càng