Trong phòng bao bọc bởi một tầng hơi nước, Vệ Tú vừa tắm rửa xong, mái tóc vẫn còn nhiễm nước ướt đẫm xỏa tung ở sau lưng. Nàng chỉ mặc một lớp áo trong màu trắng, quần áo hơi thấm ướt dán tại trên người. Nàng đi đứng không tiện chỉ có thể đỡ tường, lấy khăn muốn lau khô mái tóc của mình. Khăn để hơi xa, nàng hơi rướn người với tới. Quần áo lỏng lẻo trên người cũng theo đó trượt xuống lộ ra mảng da thịt trơn mịn như ngưng chi(1), trắng nõn như tuyết trắng không nhiễm một hạt bụi nào.
(1) ngưng chi: mỡ đông. Hình dung da thịt trắng trẻo mịn màng.
Giọt nước theo mái tóc rơi xuống tại xương quai xanh xinh đẹp của nàng, da thịt trắng mịn, giọt nước mềm mại dừng lại chỉ một chút lại trượt xuống càng sâu hơn. Nơi giọt nước chảy xuống để lại một vệt nước như tuyết tan vào mùa xuân, hơi ẩm ướt lại còn có cảm giác mát lạnh ôn nhuận như ngọc, y phục trắng khi thấm nước nhìn có chút xuyên thấu, dính sát trên da nàng, hai ngọn đỉnh phong như ẩn như hiện, Bộc Dương mơ hồ có thể thấy được nơi đó còn như e thẹn.
Bộc Dương nhìn không chớp mắt, khe cửa quả thật quá nhỏ. Nàng như ngừng hô hấp, một chút âm thanh cũng không dám phát ra đến.
Một Vệ Tú như vậy nàng chưa bao giờ gặp qua, nàng ấy từ trước đến nay luôn ôn nhã tuấn tú, như xuân liễu, như thu nguyệt, phóng khoáng mà bàng quang như người ngoài cuộc. Mà Vệ Tú lúc này ...
Ánh mắt Bộc Dương rơi trên y phục của nàng tại phần ngực bị che đậy, như ẩn như hiện, rất mê người. Con người từng khuynh đảo kinh thành, thời điểm y phục không chỉnh tề lại câu tâm động phách như thế, cùng hình tượng ôn nhuận như ngọc hoàn toàn bất đồng. Bộc Dương nhẹ hít thở, ánh mắt thoáng dời lên liền nhìn đến chiếc cằm như ngọc mài của Vệ Tú, lại lên trên một chút là đôi môi hồng hồng mọng nước, lên tiếp chính là chiếc mũi thẳng, là mắt phượng hẹp dài.
Ngược lại với y phục không chỉnh tề đầy mị hoặc kia là khuôn mặt cực kì trấn định của nàng, môi hơi mím lại, đôi mắt cụp xuống, cuối cùng cũng lấy được khăn. Nàng hai chân không tiện, chỉ có thể miễn cưỡng cố đứng thẳng, nếu nàng muốn di chuyển thì càng khó khăn hơn. Nhưng khó cũng không khiến Vệ Tú luống cuống tay chân, không hề rối mà vẫn theo từng bước nhích tới. Dường như phát giác y phục của mình không chỉnh tề, nàng buộc lại vạt áo.
Một nửa là câu người, một nửa là cấm dục, hai mặt hợp lại càng là một vẻ đẹp rung động lòng người.
Bộc Dương cũng không biết bản thân là đang khiếp sợ vì Vệ Lang danh chấn kinh sư mười hai năm sau là một nữ tử, hay là thuần túy bị cảnh đẹp trước mắt kinh diễm. Nàng đứng tại chỗ, nhìn xuyên qua khe cửa hẹp kia mà thất hồn lạc phách, một chút âm thanh cũng không dám phát ra.
Dồn dập tiếng bước chân truyền đến làm Bộc Dương bừng tỉnh.
Chắc là nữ tì lúc nãy đã trở về, Bộc Dương vội vàng muốn đi lại phát hiện phía sau không có chỗ trốn, trên người nàng có thương tích đi không nhanh, muốn tránh cũng không kịp. Trong chớp mắt, nàng đi vài bước về phía ngược lại rồi xoay người, làm ra vẻ như vừa đi tới.
Vừa mới xoay người thì thị nữ kia đã xuất hiện, Bộc Dương đột nhiên thấy nàng, hơi gật đầu chào.
Thị nữ ôm một bồn nước ấm trong tay, thấy Bộc Dương hơi sửng sốt hỏi.
"Quý khách là muốn tìm thiếu gia nhà ta?"
Lúc này, Bộc Dương ở cách phòng Vệ Tú khoảng năm bước chân, nhìn vào cũng đúng là giống nàng chỉ mới vừa tới đây. Nghe thị nữ hỏi, nàng cười đáp lại.
"Đúng vậy, tiên sinh có ở trong phòng không?"
Thị nữ mau bước đến trước cửa, đem bốn nước đặt xuống mới cúi người hướng Bộc Dương thi lễ, cung kính nói.
"Thật không khéo, thiếu gia hiện tại không tiện tiếp khách, quý khách nếu có chuyện để nô tỳ thay ngài chuyển cáo."
Bộc Dương đương nhiên biết Vệ Tú không tiện, nàng còn biết nàng vì sao như vậy. Bộc Dương ôn hòa cười cười, thể hiện vẻ hiền hòa nói
"Nếu không tiện, muộn chút ta lại đến."
Nàng dứt lời, không kiềm được mà hướng khe cửa nhìn thoáng qua rồi cũng tự nhiên mà xoay người đi. Tới chỗ rẽ, nàng dừng bước, lại dựa vào cây cột che lấp, quay đầu nhìn lại.
Tì nữ kìa vẫn chưa lập tức tiến vào phòng mà đứng bên ngoài đợi một lát. Khá lâu sau, nàng ấy hướng tới cửa phòng thi lễ rồi mới cầm lấy bốn nước đi vào.
Có lẽ người bên trong đã mặc xong xiêm y. Bộc Dương thầm nói.
Một đường đi về phòng, trời cũng dần tối. Trong núi so với dưới chân núi thì hơi lạnh một chút, lúc ban ngày cảm giác không khác bao nhiêu, ban đêm càng thấy rõ ràng. Từng đợt gió núi âm lãnh thổi tới khiến người rùng mình.
Mở cửa sổ đón gió, Bộc Dương hứng gió một lát, suy nghĩ cũng rõ ràng hơn.
Khuynh đảo kinh sư, giỏi về mưu lược, chưa bao giờ thất thủ, Vệ lang Vệ Trọng Mê, lại là một nữ tử? Chuyện này thật quá mức kinh người. Bộc Dương nhắm mắt lại, trong đầu liền có thể hiện lên hình ảnh người ngồi xe lăn, trên người có chỗ thiếu hụt nhưng tính tình lại vô cùng cứng cỏi, đôi chân không thể đi lại cũng không phải trở ngại. Nàng ngồi xe lăn, chuyện trò vui vẻ, kế sách chồng chất, không có lúc nào quẫn bách. Bộc Dương dù không thích nàng ấy giúp Tiêu Đức Văn đối phó nàng nhưng vẫn khâm phục tài hoa của nàng ấy.
Người đó lại là nữ tử. Ai có thể nghĩ đến Vệ Tú vậy mà là một nữ tử.
Bộc Dương thở dài, vẫn có chút nghĩ không ra.
Nữ tì mang bữa tối đến. Trong núi thiếu thốn, vật dụng đương nhiên kém hơn những thứ xa xỉ nàng dùng, nhưng Vệ Tú đối với nàng cũng không chậm trễ, mỗi bữa cơm đều có rau quả thịt cá, mỗi ngày còn để phòng bếp làm dược thiện cho nàng dùng bồi bổ thân thể, thương thế mau lành. Đối với một người bình thủy tương phùng mà nói, Vệ Tú đã rất tận tâm.
Cho tới lúc nãy, nhận thức đã bị đánh một cái thật nặng, Bộc Dương hồi lâu cũng chưa bình tĩnh lại. Nhưng tới sau bữa tối, Bộc Dương đột nhiên tỉnh ngộ, Vệ Tú là nam hay là nữ có gì quan trọng? Nàng muốn là tài hoa của nàng ấy, cũng không phải chỉ là tìm người bầu bạn, là nữ tử càng tốt. Nàng nắm được nhược điểm của nàng ấy là có thể muốn làm gì thì làm !
Nghĩ vậy, Bộc Dương lập tức phấn chấn lên.
Ban ngày đi tìm Vệ Tú, là muốn mượn một người vào kinh chuyển lời, việc này còn chưa hoàn thành. Bộc Dương nhìn sắc trời, đã rất trễ rồi, vô số vì sao trên không trung, như từng làn sóng lướt qua mặt hồ, cảnh tượng tuyệt đẹp.
Hôm nay đi qua đi lại, thêm việc phát hiện bí mật động trời của Vệ Tú, Bộc Dương đã rất mệt nhưng cố gắng đi tới giường, thả người nằm xuống, nàng hơi lo lắng vết thương trở nặng. Vừa nằm xuống, nàng lập tức ngủ.
Nghỉ ngơi dưỡng sức, đợi ngày mai lại đi gặp Vệ Tú.
Trong núi thời gian thong thả, mỗi ngày nhìn xem mây bay, cho dù là dưỡng thương cũng khiến Bộc Dương có chút nôn nóng. Sáng sớm hôm sau, Bộc Dương liền đi tìm Vệ Tú.
Nhiều ngày ở chung, Bộc Dương cũng nắm được thời gian biểu của Vệ Tú, sáng sớm nàng ấy thích đọc sách. Nàng đi thư phòng, đúng là gặp Vệ Tú ở đây.
Nàng cầm một quyển sách, ngồi