Thuốc dùng mỗi ngày đột nhiên đắng hơn, Bộc Dương không tự chủ được mà nhìn về phía người viết phương thuốc, chần chờ lên tiếng.
"Tiên sinh, thuốc này, đắng hơn rất nhiều."
"Hôm qua bắt mạch cho điện hạ, thương thế của điện hạ đã chuyển biến tốt hơn. Phương thuốc trước đã không thích hợp nữa, ta mới dùng phương thuốc mới trong đó có thêm một chút hoàng liên(1)." Vệ Tú ôn hòa nói.
(1): một vị thuốc trong đông y, cực kì đắng.
Bộc Dương nghĩ đến thật có việc này, hôm qua đã nói qua, nàng không nghĩ nhiều nữa, đơn giản nói tiếng cảm ơn liền đem thuốc uống cạn.
Hương vị đắng chát còn đọng lại thật lâu hơn nữa còn xông thẳng lên mũi, Bộc Dương trì hoãn hồi lâu mới tốt hơn một chút, để chén thuốc xuống tiếp tục nói.
"Tiên sinh ở trong núi, trên triều đình có một số việc sợ tiên sinh không biết. Phụ hoàng đăng cơ mười tám năm, mọi chuyện dụng tâm, cho nên thiên hạ thịnh trị, có thể nói minh quân."
Vệ Tú nở nụ cười không nói gì, nàng tao nhã nội liễm, cảm xúc sẽ không hiện trên mặt, Bộc Dương cũng không biết nụ cười này của nàng có tán đồng lời nói của nàng hay không, dừng một chút liền nói thẳng.
"Duy có một chuyện, phụ hoàng lại không có biện pháp xử lý, chính là vị trí thái tử không biết truyền lại cho ai người nào. Mấy vị huynh trưởng vì việc này mà tranh chấp, ở trong triều tự phân thế lực. Ta tuy là công chúa nhưng làm việc gì cũng dễ đàng hơn, vì vậy bọn họ có ý mượn sức ta."
Nàng cố ý dùng giọng điệu bình thản nói chuyện, giống như là đang nhàn thoại những chuyện lý thú chứ không phải đàm luận đại sự trong triều, cũng rất phù hợp với vẻ không màng danh lợi của những ẩn sĩ trong núi.
Vệ Tú không nói, chỉ cầm tách trà, lấy nắp từ từ gạt đi lá trà trôi nổi trên mặt. Bộc Dương có chút khẩn trương, e sợ Vệ Tú không muốn đàm luận việc này, nàng nghĩ nghĩ liền ôn nhu lên tiếng.
"Nói với tiên sinh những việc này là muốn tiên sinh biết được trong kinh tình thế, có thể giúp ta suy nghĩ một chút nên đưa thư đến đâu cho thỏa đáng."
Nàng nói vậy nhưng trong lòng cũng biết chắc là những chuyện trong triều, Vệ Tú đều biết rõ ràng tường tận.
Thái độ Bộc Dương thành khẩn, Vệ Tú cũng chỉ cúi đầu, chậm rãi uống hớp trà. Bộc Dương tâm trạng hồi hộp, tràn đầy mong đợi nhìn nàng không chớp mắt.
"Điện hạ muốn đem thư đưa đi nơi nào" Vệ Tú rốt cục để ly trà xuống lên tiếng. Bộc Dương cảm thấy buông lỏng, ánh mắt sáng quắc mà nhìn chằm chằm nàng ấy. Vệ Tú nhìn nàng một cái, lại tiếp tục nói. "Phải xem điện hạ muốn mượn bức thư này để làm cái gì."
Vệ Tú đồng ý vì nàng mưu tính ? Bộc Dương vui mừng vội nói.
"Đương nhiên là để người hại ta bị trừng phạt."
"Điện hạ có chứng cớ không?"
"Ta gặp chuyện bị trọng thương, nếu không nhờ tiên sinh tương cứu không chừng đã ở hoàng tuyền, chứng cớ chỉ sợ đều đã bị tiêu hủy hết cả rồi." Bộc Dương sắc mặt xìu xuống.
"Không có chứng cớ, không thể thỉnh bệ hạ làm chủ." Vệ Tú nói.
Bộc Dương cũng hiểu không thể chỉ dựa vào một mình Hoàng đế.
Trọng sinh nàng đã có một ưu thế là biết rõ thế lực khắp nơi như thế nào. Có thể biết được nàng muốn đi biệt viện, còn ở trên đường mai phục thích khách, đây vốn không phải chuyện dễ.
Nàng cẩn thận cân nhắc tình hình từ lúc mình trọng sinh, ai muốn nàng chết? Nghĩ tới yến tiệc hôm đó, chỉ có Tấn Vương đáng nghi ngờ nhất. Nàng trước đó vô tình tổn hại hai tên Thứ sử phe Tấn Vương, hắn có lẽ cho rằng nàng đã chuyển hướng Triệu Vương, dứt khoát muốn trừ nàng xong việc. Nếu an bài thỏa đáng, có lẽ còn có thể tội này gán cho Triệu Vương, một mũi tên bắn hai con nhạn.
Tuy lúc từ biệt Triệu Vương có hỏi hướng đi của nàng, nhưng nàng nói là hồi cung, mà Triệu Vương cũng không có lý do diệt trừ nàng. Đương nhiên cũng có khả năng là Đại vương muốn mượn việc nàng chết để Triệu, Tấn hai người này đánh nhau, bất luận cuối cùng phụ hoàng quy tội cho ai đối với hắn đều có ích. Nhưng mấy năm gần đây Đại vương luôn chỉ tọa sơn quan hổ đấu, lo lắng hai vị huynh trưởng đối phó hắn nên không dám mở rộng thế lực. Hắn cho dù có có lòng, cũng lực bất tòng tâm.
"Là Tấn Vương ra tay. Trước mặt phụ hoàng, tình trạng của ta nếu như đúng ý hắn, người sẽ cực kì giận dữ kết quả ra sao còn chưa biết. Nhưng giờ ta không có vấn đề gì, cho dù phụ hoàng thất vọng cũng chỉ trách phạt hắn vài câu không nặng không nhẹ mà thôi." Bộc Dương hiểu rõ, phụ hoàng sủng nàng là thật, nhưng phạt nặng một hoàng tử có thế lực không nhỏ sợ là sẽ khiến triều đình rung chuyển. Huống hồ, tính mạng của nàng cũng không phải bị nguy kịch gì, vì đại cục cũng sẽ không làm ra quyết định bất lợi. Cho dù chuyện Tấn Vương phái người ám sát nàng là thật, nàng gần như mất mạng cũng là thật, bệ hạ cũng sẽ không để Tấn Vương bị hao tổn quá nhiều.
Bộc Dương nghĩ đến đây có hơi nản lòng, cũng không hiện trên mặt, nàng cười cười che giấu suy nghĩ của mình nhìn về phía Vệ Tú, Vệ Tú cũng đang nhìn nàng, hai ánh mắt chạm vào nhau tất cả đều tĩnh lặng lại. Sau một lúc lâu, Vệ Tú dời mắt trước, nhìn cây cỏ xanh um ngoài cửa sổ, thản nhiên nói.
"Lời điện hạ nói quả thực không sai."
Bộc Dương cũng không làm sao lúc nãy lại nhìn người kia chằm chằm, thấy Vệ Tú dời mắt, nàng cũng cùng nhìn ra ngoài cửa sổ.
"Nhưng ta không muốn cứ như vậy, có vẻ ta rất yếu đuối, dễ dàng chèn ép."
"Điện hạ thật ra không dễ bị chén ép. Như vậy trong lòng điện hạ cũng đã có ý định." Vệ Tú nghe nàng nói câu này, hơi nở nụ cười.
Bị Vệ Tú nói thẳng ra như vậy, Bộc Dương cũng không tức giận ngược lại cảm giác nàng ấy có ý thân cận, liền thuận thế đem ý định của mình nói ra.
"Từ khi Hoàng trưởng tử hoăng thệ, nhị hoàng huynh coi như trở thành trưởng tử, trong các hoàng tử không một người là trưởng tử (con hoàng hậu), dựa theo lễ pháp, không trưởng lập thứ, nhị hoàng huynh cũng vì vậy mà tưởng rằng Đông Cung đã là vật trong tay. Chỉ là hắn tính tình lỗ mãng bạo ngược, các đại thần luôn phê bình kín đáo, phụ hoàng cũng không thích. Kể từ đó, tam hoàng huynh tất nhiên cho rằng có cơ hội lợi dụng. Vì phụ hoàng không thích tính tình nhị hoàng huynh, tam hoàng