Chuyện lý do tứ hôn cũng không cần giải thích nhiều làm gì, dù sao thì Vệ Tú biết chắc công chúa sẽ không hại nàng.
Bộc Dương cũng không phải người dong dài nên nếu Vệ Tú đã không để ý thì nàng cũng không nói thêm làm gì nữa.
Trước Trừ Tịch hơn mười ngày, các nơi trong kinh thành đều rạo rực lộ ra không khí vui mừng, các nhà các phủ cũng đều đã và đang mua đồ chuẩn bị đón tết.
Tứ hôn vào thời điểm này đúng là phù hợp.
Bộc Dương và Vệ Tú đều ngồi trong điện, nhìn hạ nhân ngoài cửa bận rộn chạy qua chạy lại, không khí hân hoan tràn ngập.
Ngày tháng như vậy thật sự là vui vẻ, tự tại.
Chỉ là nếu đã định xuống danh phận thì Vệ Tú cũng không thể lưu lại trong phủ công chúa. Nàng thu lại ánh nhìn của mình, quay đầu nói với Bộc Dương.
"Đã hạ chiếu thư, nếu ta tiếp tục ở lại quý phủ của điện hạ thì cũng không hợp lễ tiết."
"Đúng vậy, hiện giờ cũng gần tới Tết rồi, mọi người trong cung đều bận rộn, đợi qua Chính Đán (mùng 1 Tết) ..." Bộc Dương cũng đã nghĩ tới điều này, gật đầu nói. Lời tới đó dừng lại một chút, nàng đưa mắt nhìn Vệ Tú, hạ giọng. "... thì phải chuẩn bị cho hôn lễ. Chỗ ở của tiên sinh cũng nên chuẩn bị."
Đại hôn của công chúa cũng không phải là việc nhỏ. Tuy rằng đã hạ chiếu thư, nhưng nạp thái, vấn danh, nạp cát, nạp chinh, thỉnh kỳ, thân nghênh,(1) không thể thiếu bất kì lễ nào. Sau đó, hai người cũng không có thời gian rảnh rỗi nữa. Bộc Dương còn đỡ hơn một chút, phủ của nàng hạ nhân nhiều, trong cung cũng sẽ đưa người tới giúp đỡ xử lý những việc này. Nhưng phía Vệ Tú không có trưởng bối, đa số mọi chuyện đều phải do đích thân nàng đi làm.
(1) nạp thái, vấn danh, nạp cát, nạp chinh, thỉnh kỳ, thân nghênh: Lục lễ khi thành thân ngày xưa.
Vệ Tú cũng nghĩ đến, trầm ngâm lên tiếng.
"Từ lễ nạp thái cho tới thân nghênh, e là cũng kéo dài ít nhất một tháng. Tuy là nhân thủ không nhiều nhưng không thể kéo dài thời gian, ta sẽ trịnh trọng chờ đợi."
Lời vừa nói xong thì ánh mắt hai người liền chạm vào nhau, rồi lập tức giật mình né tránh. Gương mặt của Bộc Dương đỏ lên, tai của Vệ Tú cũng đã nóng.
Ở Đại Ngụy này, không người nào không biết là Bộc Dương điện hạ rất được lòng thánh thượng. Cũng vì nàng được Hoàng đế sủng ái nên giao nàng cho ai ngài cũng không yên lòng, đến mức hôn sự của điện hạ cứ kéo dài mãi.
Mấy năm nay, không phải không có đại thần trong triều có ý cầu thân với Hoàng đế, ngay cả Tề quốc cũng phái hoàng tử tới cầu thân. Nhưng Hoàng đế lại thập phần cẩn thận, không đồng ý bất kì người nào. Cho tới hiện tại, tâm tư của mọi người cũng đã phai nhạt đi nhiều rồi thì hôn sự của Bộc Dương điện hạ đột nhiên được định xuống!
Nhất thời, trong kinh, mọi người đều thảo luận việc này.
Tấn Vương đang ở trong phủ nghị sự cùng với thuộc hạ của mình, nghe được tin tức này cũng giật mình nhảy dựng lên khỏi chỗ ngồi.
"Quyết định rồi? Là người nào?"
"Là Vệ Tú, Vệ tiên sinh."
"Vệ Tú?" Tấn Vương lẩm bẩm lặp lại cái tên đó, trong đầu dần hiện ra hình ảnh một người ngồi xe lăn, bình tĩnh không sợ hãi, thong dong tự tại, mà lại bí ẩn làm người khác nhìn không thấu.
Là hắn ...
Sắc mặt Tấn Vương thay đổi mấy lần, có cảm giác không nắm chắc.
"Tuy là Vệ tiên sinh rất có tài, đã hiến kế hai lần, rất được trọng dụng. Nhưng hắn không thể đi lại, nếu nói là xứng đôi thì cũng không đúng lắm, sao bệ hạ lại ... " Thuộc hạ dưới trướng hắn cũng ngạc nhiên lên tiếng.
Hắn cũng không nói là Về Tú xuất thân hàn vi. Trong lòng mọi người đều tự hiểu, nếu Vệ Tú muốn làm quan, không chỉ là đầu nhập thế lực của các vị vương gia, mà đến cả Hoàng đế chắc chắn cũng muốn giữ chặt hắn.
Tuy nhiên, dù không thể phủ nhận tài năng của hắn nhưng cũng không thể chối bỏ sự thật là hắn phải làm bạn cả đời với chiếc xe lăn. Mà Hoàng đế vẫn luôn thiên vị công chúa, định ra hôn sự như vậy thì có vẻ là hơi qua loa.
Mọi người đều có sắc mặt khác nhau, lại có một người suy tư lên tiếng.
"Không nghe được tin Bộc Dương điện hạ tranh cãi gì với bệ hạ, cũng không thấy điện hạ bị thất sủng."
"Hình như tháng trước, trong cung khác thường có liên quan đến Bộc Dương điện hạ. Tiếc là, đầu đuôi mọi chuyện ra sao thì không thăm dò được."
"Chuyện đó thì hình như Vệ tiên sinh cũng có vào cung một chuyến."
Mấy vị vương gia đều cho người quan sát, theo dõi động tĩnh trong cung. Dù là chuyện Bộc Dương bị giam lỏng trong cung không bị truyền ra ngoài, nhưng người nào có mắt nhìn thì cũng thấy được chuyện kì lạ trong đó. Mọi người nghị luận ầm ĩ nhưng cũng có người nhanh chóng bắt được mấu chốt mà nghi ngờ.
"Xem ra, chuyện tứ hôn lần này là do công chúa tự thân tới cầu bệ hạ."
Tấn Vương ngẩng đầu, ánh mắt nhìn tới người vừa lên tiếng, cười nói.
"Ý của khanh rất đúng."
Trong phủ của Tấn Vương có rất nhiều mưu sĩ, không phải ai hắn cũng nể trọng. Người này coi như cũng có mắt nhìn, Tấn Vương nhìn người đó vài lần để ghi nhớ một chút. Hắn suy nghĩ rồi lại gọi gia nhân tới, hạ lệnh chuẩn bị lễ vật chúc mừng đưa tới phủ của Bộc Dương.
Lễ tiết chu toàn nhưng thái độ thì rất là lãnh đạm.
Trong số chư vương thì Tấn Vương có thù sâu với Bộc Dương, hắn tự biết là không thể hòa giải nên cũng không cố sức lấy lòng nàng.
Chỉ là, hôn sự này của thất hoàng muội, sợ là tình hình trong kinh cũng sẽ có chút chuyển biến. Tấn Vương thầm nghĩ trong lòng.
Ngày trước, thất hoàng muội của hắn, không hề dính tới thế lực nào, chỉ một mực đứng ở phía của phụ hoàng. Hiện giờ đã gả cho Vệ Tú, dù chưa rõ mục đích của hắn nhưng bên phía Vệ Thái sư, người này cũng không phải là người đứng ngoài vòng xoáy chính trị.
"Thần nhớ rõ, Thái Sư cùng Triệu Vương hình như có chút qua lại." Một trong những mưu thần chợt lên tiếng.
Tấn Vương không nói gì nhưng sắc mặt cũng đã hơi trầm xuống.
Từ năm trước, Hoàng đế có ý nâng đỡ Kinh Vương, cũng bắt đầu xem trọng năng lực của hắn. Nếu thật sự có khả năng, có lẽ Kinh Vương cũng có thể giành được vị trí Thái tử. Đáng tiếc là rèn luyện qua hai năm cũng vẫn khiến cho Hoàng đế thất vọng. Hắn làm việc chắc chắn nhưng lại là người không có chủ kiến. Nói cho dễ hiểu hơn là khi Hoàng đế giao việc gì cho hắn thì hắn xử lý rất tốt, có đầu có đuôi rất rõ ràng nhưng khi cần hắn nói lên chính kiến của mình thì lăn qua lộn lại cũng không đưa ra được chủ ý.
Loại người như vậy không thể làm vua được. Hoàng đế cũng chỉ có thể từ bỏ ý định.
Cũng vì vậy mà khiến cho Tấn Vương thả lỏng áp lực một chút, thế lực tổn hại cũng dần khôi phục.
Nhưng hai năm này, Tấn Vương tự lo cho mình còn không xong, Đại Vương