Từ phủ Thừa tướng đi ra thì trời đã khuya rồi.
Thành Lạc Dương chìm trong đêm tối, một tòa thành lớn như vậy khi chìm trong bóng đêm, mọi âm thanh dường như đều biến mất.
Xe ngựa chạy qua đường lớn không bóng người, tiếng vó ngựa và bánh xe vang vọng trên đường vắng, cực kì rõ ràng cũng rất lạnh lùng.
"Tại sao Đức Văn lại bỗng nhiên nhắc tới Yến Vương huynh nhỉ?" Bộc Dương tựa vào vai Vệ Tú, nghĩ tới những chuyện mà Vương Thừa tướng vừa nhắc tới trong phủ.
"Là ta nói với nó, mượn chuyện Yến Vương để thân cận hơn với bệ hạ." Vệ Tú trả lời.
Bộc Dương giật mình, lập tức cười khẽ.
"Đáng tiếc, kế tốt nhưng Đức Văn lại quá cứng nhắc, cũng chưa hiểu hết được thâm ý của nàng."
Vệ Tú ám chỉ Tiêu Đức Văn nhắc tới Yến Vương nhiều hơn để mượn chuyện này mà thân cận hơn với Hoàng đế. Trong lời này, đề cập tới Yến Vương cũng chỉ là cách thức mà thôi, mục đích cuối cùng là phải thân cận Hoàng đế. Nhưng Tiêu Đức Văn thì lúc nào cũng nhắc tới, mặc dù Hoàng đế còn đau lòng trưởng tử của mình đoản mệnh nhưng nếu có nói mãi thì phần tình cảm này còn được mấy phần chứ? Từ con mới tới cháu, nếu không còn mấy tình cảm thương tiếc với Yến Vương thì làm sao còn để ý đến Tiêu Đức Văn.
"Thật không có kiên nhẫn." Vệ Tú cũng cười nhẹ, chỉ biết nhìn cái trước mắt, không biết chuẩn bị lâu dài.
Nghĩ đến những gì trong mơ của nàng, nàng vì muốn nâng Tiêu Đức Văn lên ngôi mà tốn biết bao tâm sức, với biểu hiện hôm nay của nó thì cũng không có gì ngoài dự đoán.
Trình độ của nó cũng chỉ tới đó mà thôi.
Bộc Dương cũng nghĩ đến kiếp trước, tiên sinh có thể đưa Tiêu Đức Văn lên ngôi cũng không dễ dàng gì. Nàng cười nói.
"Sau này, Phò mã cần phải cố gắng không ngừng."
"Điện hạ yên tâm." Vệ Tú đáp.
Giọng nói của nàng có chút lãnh đạm như đang che dấu sự mệt mỏi.
Bộc Dương đang tựa trên vai nàng, ngẩn đầu nhìn lên thì thấy được trong ánh mắt của Vệ Tú hiện lên vẻ mệt mỏi, chán ghét, bài xích, đủ loại tâm tư phức tạp chồng chéo thành từng tầng ảm đạm. Trong mắt nàng đã vậy, dường như trong lòng lại càng nặng nề hơn.
Một Vệ Tú như vậy thật sự xa lạ. Trong lòng Bộc Dương bất giác hốt hoảng, vội vàng gọi một tiếng.
"Tú Tú?"
Vệ Tú mờ mịt quay đầu, con ngươi đen tuyền của nàng hơi chút rời rạc, nàng nghe được tiếng gọi của Bộc Dương, ánh mắt lướt đến trên mặt công chúa, thấy được sự bất an của công chúa, trong lòng nàng chợt cảm thấy đau đớn.
Nàng nở một nụ cười như không có việc gì cả, thu lại ánh mắt u ám của mình, ôn nhu hỏi.
"Chuyện gì?"
"Nàng làm sao vậy?" Bộc Dương càng thêm bất an, tay khẽ vuốt lên khóe mắt của Vệ Tú, trên mặt công chúa lộ ra vẻ nghi hoặc, khó hiểu.
"Có lẽ là do mệt mỏi." Vệ Tú rũ mắt nhìn xuống, giọng nói uể oải.
Lời nói này cũng hợp lý.
Cả ngày hôm qua bận rộn, lại thêm cả đêm không ngủ, buổi sáng ngủ được một lúc thì buổi chiều lại phải đi dự tiệc, quả thật là vất vả. Nhưng Bộc Dương vẫn cảm thấy bất an, nhưng ngoài chuyện này cũng không tìm được lý do khác. Nàng chỉ có thể tạm gác lại nghi ngờ của mình, xem như bản thân đa nghi, dịu dàng nói.
"Nàng ráng chịu một chút, sắp về tới nhà rồi."
"Ừ." Vệ Tú cười cười.
Chỉ một lúc thì đã về tới Vệ trạch.
Mấy tì nữ biết là hôm nay phò mã và công chúa dự tiệc bên ngoài, về nhà chắc chắn sẽ rửa mặt, tắm rửa nên đã chuẩn bị sẵn nước ấm.
Vệ Tú và Bộc Dương cũng cho lui đa số tì nữ phục vụ và tì nữ gác đêm, để bọn họ đi nghỉ ngơi sớm.
Trong tân phòng bố trí vẫn giống hôm qua, chỉ là dẹp bớt những vật dụng dùng trong tân hôn, bỏ bớt không khí vui mừng, không gian này giống như là không gian riêng của đôi vợ chồng mới bắt đầu với cuộc sống hằng ngày.
Bên trong có nơi riêng để tắm rửa, Bộc Dương đẩy Vệ Tú đi tắm trước, bản thân thì ở bên ngoài tự mình gỡ xuống trang sức trên người.
Vệ Tú tắm sạch rồi ra ngoài, trên mặt vẫn còn hồng hồng vì nhiệt khí bên trong. Nàng chỉ mặc trung y, dáng người nhìn càng gầy hơn. Bộc Dương vừa đau lòng lại cũng có chút thích, nàng tiến lên đẩy Vệ Tú tới bên cạnh gường đã lập tức đi tắm, cũng không cần thiết ở lại nhìn tiên sinh lên giường.
Vệ Tú nhìn nàng đi vào phòng trong mới lấy ra gậy, chống xe lăn, từng chút ních tới trên giường rồi mới đặt lại gậy chống lại chỗ cũ. Sau đó, nàng nằm ngay ngắn lại trên giường rồi kéo chăn đắp lại ngay ngắn.
Nàng nhắm mắt nhưng không ngủ. Trong lòng nàng có chuyện nên khó mà ngủ được, nàng cũng không muốn trong đêm tân hôn thứ hai lại để cho công chúa đối mặt với một tân lang ngủ không biết trời đất.
Cái trước là vì hận, sau là vì yêu.
Mà hai thứ này, nàng đều không thể bỏ hay chọn bên nào.
Con người luôn không muốn quên đi con người thật sự của mình, Vệ Tú cũng không muốn triệt để cắt đứt nó. Thù hận là động lực chống đỡ nàng đi tới bây giờ, còn tình thân của cha mẹ và huynh trưởng lại không phải là nguyên nhân khiến cho nàng theo đuổi chuyện này nhiều năm như vậy. Trước cái đêm định mệnh đó, cuộc sống của nàng rất mỹ mãn. Nàng vẫn luôn hoài niệm khoảng thời gian đó. Vì báo thù, nàng không thể không từ bỏ thân phận của mình, đổi tên nhưng nàng vẫn còn luyến tiếc nên mới lên tên Trọng Mông đó làm tên tự của mình.
Cái tên lúc nhỏ đó, ngoại trừ Trần Độ, có lẽ trong kinh không còn ai nhớ đến nó nữa rồi. Hiện tại càng tốt, Trần Độ giờ cũng không còn nữa rồi.
Nàng cảm giác bản thân chỉ là đang tạm sống. Cho dù là vì dân chúng trong thiên hạ mà buông bỏ thù hận thì nàng cũng không nên yêu con gái của kẻ thù. Nhưng làm sao lại có thể đi tới cục diện hôm nay vậy chứ? Là vì giấc mộng kia hay sao?
Nàng mê mang, giãy dụa, nhưng nàng lại biết có lẽ là lý trí không thể lý giải được con tim của nàng.
Qua một lúc sau thì Bộc Dương đã tắm xong đi ra.
Vệ Tú nghe tiếng động thì mở mắt. Bộc Dương cố ý đi nhẹ lại nhưng khi tới bên giường thì lại thấy Vệ Tú còn chưa ngủ. Nàng cười hỏi.
"Không phải nàng nói là mệt sao?" Bộc Dương vừa nói vừa ngồi xuống giường, bên cạnh Vệ Tú.
Vệ Tú nằm thẳng, ánh mắt nàng dính chặt trên người Bộc Dương, nương theo hành động của nàng chuyển động.
"Cũng không quá mệt." Nàng thuận miệng nói.
Bộc Dương chớp mắt, cười cười, xốc chăn gấm lên nằm xuống bên cạnh Vệ Tú. Buổi sáng, hai người cũng nằm cạnh nhau ngủ như vậy. Chỉ là lúc đó cả người đều mệt, gần như là vừa đặt lưng xuống là ngủ ngay nên cũng không để ý nhiều. Mà bây giờ thì không giống như vậy.
Bộc Dương quay đầu thì có thể lập tức nhìn thấy Vệ Tú chỉ cách mình một khoảng ngắn. Hai người nằm