Một đêm xuân, sáng sớm đến muộn.
Bộc Dương mở mắt thì trời cũng đã sáng hẳn, nàng quay đầu nhìn bên cạnh thì đã hoàn toàn trống không.
Cách đó bảy tám bước có một tia nắng xuyên qua cửa sổ, chiếu vào phòng. Bộc Dương nhìn qua phía đó, vì tia nắng mà hơi hạ ánh nhìn của mình xuống.
Vệ Tú đã mặc lại y phục, đang ngồi trước bàn chải tóc. Mái tóc đen dài rũ xuống như thác nước, trượt trên y phục màu lam nhạt của nàng, mang một vẻ ôn nhu động lòng.
Ngoài cửa sổ là ba cây đào, Vệ Tú đặc biệt sai người cắm xuống. Hoa đào tươi đẹp, gia đình vui vẻ hòa hợp. Thời tiết này là lúc hoa đào nở rộ nhất, lúc này bên cửa sổ, trăm hoa đua sắc, như lửa, lại như từng rặng mây đủ màu, lướt theo gió xuân ấm áp thổi tung lên không, tung bay đầy trời.
Vệ Tú búi tóc, đội ngọc quan. Một cánh hoa đào bị gió xuân thổi vào phòng, rơi xuống, đậu lại dưới mắt Vệ Tú. Làn da trắng như tuyết càng tôn lên vẻ đẹp của hoa đào. Bộc Dương chìm trong cảnh đẹp trước mắt, dường như đã quên mất bản thân đang ở đâu.
Sau khi đội ngọc quan, lại lấy trâm ngọc gắn lên, xuyên qua búi tóc để cố định, Vệ Tú mới chải đầu xong. Lúc này, vị công tử như ngọc chậm trãi đưa tay phải lấy cánh hoa đào trên mặt mình xuống. Cánh hoa nằm trên tay nàng lại giống như hồng mai trên tuyết, xinh đẹp đến động lòng người.
Bộc Dương nhìn cánh hoa đó, lại nhìn đến đầu ngón tay của Vệ Tú, nhìn tới một thân áo bào màu lam nhạt của nàng. Vệ Tú quay đầu, thấy Bộc Dương đã tỉnh thì mỉm cười.
"Nàng tỉnh rồi."
Lúc này, đóa hoa, ngọc mão, áo bào đều không sánh được với nụ cười tươi đẹp đó. Bộc Dương kéo lại chăn gấm, thẫn thờ đứng lên, không màng tới việc đôi chân trần của nàng đứng trên nền đất lạnh, chỉ một mực đi tới bên Vệ Tú.
Trên môi Vệ Tú còn lưu giữ nụ cười, ánh mắt dịu dàng nhìn Bộc Dương tới gần.
Bộc Dương đưa tay, ngón tay chạm vào dưới mắt Vệ Tú, nơi mà cánh hoa vừa nằm đó. Hình ảnh của đêm qua tràn vào trong đầu Bộc Dương, nàng mím môi cười cười, Vệ Tú ngẩng đầu nhìn nàng, thấy nụ cười ẩn ý trên môi nàng, trên mặt đột nhiên hiện lên chút đỏ hồng, nhưng thái độ lại không có vẻ thẹn thùng nào, chỉ liếc mắt nhìn Bộc Dương một cái rồi lên tiếng.
"Ta đi bảo mấy người dọn bàn, điện hạ rửa mặt, chải đầu trước đi."
Ý cười trên mặt Bộc Dương càng nhiều hơn, nàng cũng không lập tức rời đi mà cúi người, nhẹ giọng nói vào bên tai của Vệ Tú.
"Sau này, thiếp sẽ giúp lang quân chải đầu, đội ngọc quan."
Giọng nói mềm mại, mị hoặc đến xương tủy, câu lấy cả linh hồn của Vệ Tú. Nàng ngẩng đầu lên, muốn nói gì đó thì đã thấy Bộc Dương cười chạy đi. Bóng dáng mỹ nhân đã đi xa, thướt tha lượn lờ, Vệ Tú hơi sửng sốt nhưng cũng lập tức nở một nụ cười đầy cưng chiều.
Mỹ nhân ở chung với mỹ nhân, vô tình hữu ý thì vẫn luôn bị đối phương câu dẫn, vừa quyến rũ cũng vừa bị quyến rũ.
Một động tác vô tình của Vệ Tú khiến cho tim Bộc Dương đập không ngừng. Một cái nhướn mày hờn dỗi của Bộc Dương cũng khiến cho Vệ Tú thần hồn điên đảo.
Tân hôn luôn như vậy, ngây ngô mà tốt đẹp.
Trên dưới trong phủ đều biết công chúa và phò mã gắn bó như keo sơn, không có người nào dám quấy nhiễu trong lúc hai người đang ở cùng nhau.
Bộc Dương và Vệ Tú đi thăm không ít nhà người quen, vừa là giữ quan hệ thân thích mà cũng là lôi kéo thế lực. Tiêu Đức Văn cũng ghé qua vài lần, lúc đầu còn vô cùng lo lắng bất an, nói vài câu với Vệ Tú, lúc rời đi thì thuận tiện tìm tới vài người tâm phúc. Nó đối với chư vương thì cung kính, khiêm tốn, đối với triều thần lại càng lễ phép, cũng thường tới bái kiến Hoàng đế, ngẫu nhiên đưa ra ý kiến của mình, cũng không còn quá lo sợ mà lại can đảm nói thẳng, thể hiện ra một mặt tài năng và thông minh của mình.
Hoàng đế cũng dần bình phục, Bộc Dương thường vào cung thăm hỏi. Thấy cuộc sống hôn nhân của nàng khá tốt, Hoàng đế cũng vui nên thường nói vài chuyện nhỏ nhặt với nàng như là đối xử với phò mã chu đáo hơn, nhường nhịn lẫn nhau, thấu hiểu nhau mới là đạo phu thê, nhưng nếu phò mã không nghe lời thì cũng không nên quá mức yếu thế, không thể quên bản thân nàng là một công chúa. Bộc Dương tất nhiên hoàn toàn đồng ý với ngài.
Ở Vệ trạch được khoảng một tháng, Bộc Dương và Vệ Tú chuyển về phủ công chúa. Phủ công chúa có kết cấu rõ ràng tiền sảnh và hậu viện, những môn hạ của Bộc Dương đều làm việc ở trong phủ, Bộc Dương cũng cần thường xuyên thương nghị những chuyện quan trọng với bọn họ. Ở Vệ trạch thì không được thuận tiện lắm.
Vệ Tú cũng hiểu điều đó, đối với nàng thì ở đâu cũng không quan trọng, cứ theo ý của Bộc Dương là được. Chỉ là lần này trở về, nàng đã trở thành chủ nhân của nơi này, ở cùng công chúa trong chủ viện, không còn ở tiểu viện cạnh rừng trúc nữa. Nhưng nàng thật sự không bỏ được mảnh rừng trúc đó. Những dấu vết ngày trước, theo thời gian đã dần biến mất không còn được bao nhiêu, chỉ còn tiểu trúc lâm này là nơi để Vệ Tú gửi gắm những hoài niệm của mình. Nàng sửa tiểu viện lại thành thư phòng, mỗi ngày đều đi qua đó, lúc rảnh rỗi thì ở đó cả ngày.
Trong phủ công chúa, mọi người đều biết là phò mã không có nhiều sở thích, chỉ đặc biệt thích rừng trúc đó. Bộc Dương cũng không nói gì, dù Vệ Tú thích núi vàng núi bạc, nàng cũng muốn nghĩ cách để làm ra cho nàng ấy chỉ để đổi một nụ cười, vậy thì một tiểu trúc lâm cũng không có gì nhiều. Huống hồ là lúc trước, nàng chọn chỗ này để xây phủ công chúa cũng là vì nhìn thấy rừng trúc đó, nàng nghĩ Vệ Tú sẽ thích.
Vương thừa tướng cũng qua vài lần, vốn là tế bái lão hữu mà tới nhưng ông lại không hề nói lời nào về người đó. Hoàng đế không thích có người nhắc tới đại tướng quân. Vương thừa tướng cho là Vệ Tú thường tới chỗ này là vì nàng thích cái kiên cường của trúc. Vệ Tú cũng chỉ xem như là không biết vì sao ông lại tới đây. Hai người ngồi giữa rừng trúc, tùy ý tâm sự những chuyện linh tinh, đôi khi nói về những chuyển động trong triều đình, hai người càng nói càng hợp ý. Vương thừa tướng đã lăn lộn quan trường nhiều năm, Đại Ngụy có cái gì, ông đều biết rõ ràng tất cả. Vệ Tú cũng đã quan sát các bá quan trong triều suốt mấy năm, nàng cũng đã đi rất nhiều nơi, đối với sinh hoạt của dân chúng Đại Ngụy rất thấu hiểu. So với Vương thừa tướng đứng đầu triều đình, chỉ nhìn mọi thứ trên công văn thì nàng còn biết rõ ràng hơn, có thể hiểu thì sẽ lĩnh ngộ được, sự giải thích của nàng tất nhiên sẽ đánh thẳng vào mấu chốt vấn đề.
Trước khi Vương thừa tướng rời đi, đánh giá Vệ Tú mấy lần rồi lại tiếc hận.
"Ngươi tự mình học tập rèn luyện, cũng không tranh giành, không phải là không tốt, chỉ tiếc là triều đình mất đi một nhân tài."
Đại Ngụy bề ngoài cường thịnh, nhưng bên trong cũng không ổn hoàn toàn. Một khi Tề Tống nảy sinh tâm tư thì biên cảnh nước Ngụy chắc chắn phải chịu chiến hỏa liên miên. Vệ Tú là người có thể bù đắp được thiếu hụt trong triều. Trong lúc đặc biệt cũng phải biết dùng cách đặc biệt. Nếu cần Vương thừa tướng nói thật thì với tâm tư nhìn xa trông rộng của ông, tương lai của nàng sẽ không dưới Cửu Khanh, có thể tới được Tam Công.
Vệ Tú cười khẽ, nhìn xa xăm, giọng nói nhẹ nhàng bình thản.
"Trong triều cũng sẽ có hiền tài." Một chút cũng không thỏa hiệp.
Vương thừa tướng nở nụ cười bất đắc dĩ, cũng không thể nói thêm cái gì.
Cửa phủ đã ở phía trước, hạ nhân nhìn thấy thừa tướng đi ra thì lập tức điều khiển xe ngựa tới cửa.
"Trọng Mông nên dừng lại, tiễn tới đây được rồi." Vương thừa tướng khoát tay, được hạ nhân nâng lên xe ngựa.
Xa phu vung roi, xe ngựa chậm rãi rời đi. Vệ Tú khom người hành lễ, đợi xe ngựa đi xa mới đứng thẳng dậy. Nàng xoay người vào phủ, ngẩng đầu nhìn sắc trời, lại