Nếu Hoàng đế bất giác băng hà thì tốt rồi. Sắc phong Thái Tôn trước, chắc chắn không chỉ một vị vương gia có suy nghĩ đại nghịch bất đạo.
Nhưng đó cũng chỉ là suy nghĩ mà thôi. Tuy là Hoàng đế đôi khi vẫn có một chút bệnh nhỏ nhưng về tổng thể thì vẫn còn an khang, muốn ngài đột ngột băng hà thì không thể nào. Chủ nhân Đông Cung vừa được lập thì chư vương vẫn bị quản chế khắp nơi. Tấn Vương hoàn toàn rơi vào đường cùng, muốn kéo theo Bộc Dương xuống nước, để quấy động đoàn nước đục của triều đình. Tấn Vương vốn muốn phò mã bệnh nặng để công chúa không còn tâm tư để ý đến chính sự, cho dù muốn quản thì chỉ sợ cũng không thể quản được.
Nhưng ai biết, Vệ Tú từ từ khỏe lại. Tấn Vương chẳng những không được như nguyện mà còn mất trắng mấy người. Bộc Dương không để ý tới người khác, chỉ để mặc hắn bày trò, hắn cũng không thể chống đỡ gì nhiều, còn phải nhờ ba vị vương gia khác trợ giúp, chỉ là bọn họ cũng không giúp đỡ hắn.
Tấn Vương càng lo lắng hơn, nói với bọn họ.
"Hiện tại không chỉ là thất hoàng muội, muội ấy vốn là dựa vào phụ hoàng. Nhìn vào thì thấy là thất hoàng muội gây khó dễ cho ta, nhưng thật sự đứng sau là phụ hoàng. Tên nhóc ở Đông Cung, địa vị còn chưa ổn định, phụ hoàng muốn bảo vệ nó nên chắc chắn sẽ ép buộc, gỡ sạch vây cánh của chúng ta, tước đi môn hạ của chúng ta. Nếu chúng ta không liên thủ qua lần này, sau này ... Chúng ta còn có sau này hay sao?"
Ba vị vương gia khác đều vẫn không để ý tới. Một là, Tấn Vương là người gian xảo, giúp hắn thì đến cuối cùng, chỉ sợ sẽ bị hắn quay người đạp mình một cước; thứ hai, Bộc Dương chỉ làm khó hắn thôi, nếu bọn họ giúp hắn thì sẽ khiến cho Bộc Dương ghi hận, đến lúc đó Tấn Vương cũng không giúp bọn họ, bọn họ chắc chắn sẽ bị kéo xuống bùn.
Ba vị vương gia đều không phải người hùng tài vĩ lược, những gì Tấn Vương nói, bọn họ đều biết nhưng vì đã tranh giành, phòng bị nhau trong thời gian dài, giờ muốn bỏ hết tất cả nghi kỵ, cũng không thể được.
Tấn Vương nói khô cả lưỡi mà vẫn không có kết quả. Hắn phẫn nộ, phất tay áo rời đi. Triệu Vương trái lại bị hắn dẫn dắt, muốn lưu lại Kinh Vương và Đại Vương nói thêm vài lời để gắn kết tình cảm, để có thể cùng tiến cùng lui trên triều đình. Đáng tiếc hai vị vương gia không tin tưởng Tấn Vương thì cũng không dám tin Triệu Vương, lời nói cũng chỉ đều là có lệ.
Triệu Vương cũng cảm thấy phiền lòng, tạm thời gạt chuyện liên minh qua một bên.
Có Tấn Vương chắn ở phía trước lôi kéo thù hận, ba người bọn họ cũng đỡ hơn một chút, còn có thời gian nghỉ ngơi suy nghĩ.
Tấn Vương trở lại trong phủ, tự nhốt mình trong thư phòng. Trong lòng hắn có lo lắng không biết làm sao để xử lý thế cục này. Hắn muốn cẩn thận tính toán chuyện này, nửa năm qua thế lực của hắn đã bị giảm bớt hơn phân nửa, mà những ngày gần đây Bộc Dương càng từng bước ép sát, từng bước của hắn đều gian nguy.
Tấn Vương vẫn luôn hoài nghi, Bộc Dương muốn mượn chuyện này để báo mối thù ám sát ba năm trước. Nếu thật sự là như vậy thì muốn nàng thu tay cũng khó mà làm được.
Bỏ đá xuống giếng! Quả nhiên gian xảo! Tấn Vương càng nghĩ càng giận, tai họa đến nơi rồi mà hoàng huynh hoàng đệ của hắn lại còn so đo tính toán, không biết là cần phải đoàn kết chống địch, lửa giận càng lúc càng tăng, tay áo quét qua làm cho toàn bộ vật trên bàn rơi xuống đất, nghiêng mực cũng rớt xuống sàn để lại một vệt mực tối đen trên nền đất.
Trong phòng vang lên tiếng động lớn, tì nữ, thái giám bên ngoài lên tiếng dò hỏi. Tấn Vương trút hết bực tức, trong lòng cũng bình tĩnh hơn, đuổi hết hạ nhân đi mới tập trung suy tính phá vỡ thế cục này.
Đã lập Thái Tôn, Hoàng đế đặt hy vọng ở Thái Tôn rất nhiều, sẽ không để cho bọn họ có đủ khả năng uy hiếp trữ vị. Hiện tại cũng chỉ mới nửa năm đã khiến cho hắn bó tay chịu trói, nếu tiếp tục như vậy nửa năm nữa, trong triều sẽ không còn chỗ đứng của hắn. Thái Tôn tuổi còn nhỏ, hiện tại các vị đại thần còn có thể ủng hộ chư vương. Nhưng vật đổi sao dời, Thái Tôn sẽ trưởng thành, trữ vị sẽ càng lúc càng ổn định, đến lúc đó còn có đại thần ủng hộ hắn sao?
Thế cục càng ngày càng nguy hiểm, Tấn Vương suy nghĩ kĩ lại thì cũng nhìn rõ ràng.
Thái Tôn tuổi nhỏ, hiện tại vẫn còn đang học tập, chưa từng đích thân xử lý chuyện triều đình. Các đại thần muốn cố ý lấy lòng hắn cũng không tìm ra phương pháp. Dù sao Hoàng đế vẫn còn tại vị, Thái Tôn cũng muốn tránh hiềm nghi, không có lý do thì không dám triệu kiến triều thần.
Bộc Dương cũng có e ngại như vậy, nhưng nàng lại là nữ, cho dù uy phong cách mấy thì cũng chỉ như vậy thôi, cũng không thể tiến lên nữa.
Các đại thần đều là thuận theo chiều gió, ai thắng thế thì sẽ hướng về người đó, tất nhiên cũng không hề chắc chắn.
Nói đi nói lại thì trở ngại duy nhất của hắn cũng chỉ có Hoàng đế.
Tấn Vương nhắm hai mắt, sắc mặt càng lúc càng lạnh lẽo, mi mắt có chút rung động lộ ra vẻ sợ hãi nhưng sự sợ hãi đó chỉ xuất hiện trong tích tắc. Một lúc sau, thì nét mặt hắn đã là quyết tâm kiên định.
Nếu Hoàng đế băng hà...
Suy nghĩ này vốn đã sớm xuất hiện trong đầu hắn, chỉ là hắn vốn không dám nghĩ sâu hơn. Thứ nhất, hành thích vua cũng không đơn giản, thứ hai, sau khi hành thích thì làm sau chạy tội cũng là một chuyện khó, thứ ba, cho dù có thể rửa sạch tội lỗi thì làm sao để thu được lợi. Nếu hắn cực khổ tính kế lại để người khác hưởng thì chắc chắn hối hận không kịp!
Lúc trước hắn không dám gánh lấy chuyện nguy hiểm này, nhưng hiện tại không giống vậy. Hắn đã lâm vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan. Chỉ cần Hoàng đế còn tại vị thì sẽ tiếp tục áp chế hắn, đợi tới khi Thái Tôn có thể lập được uy tín, hắn sẽ không còn đất dung thân.
Lại cân nhắc lợi hại thêm một chút, Tấn Vương nhanh chóng nghĩ thông suốt. Thái Tôn đã lập, Hoàng đế đột nhiên băng hà thì Thái Tôn chắc chắn sẽ lên ngôi. Tiêu Đức Văn chỉ mới vài tuổi có thể ra lệnh cho triều thần sao? Tân quân tuổi còn nhỏ, không có uy tính, có thể tìm cách tướt đi quyền lực của nó. Đến lúc đó thì thế lực của đám người Triệu Vương lại phát triển có thể tiếp tục tranh đấu với hắn, hơn nữa còn có thế lục của Bộc Dương, có thể phò trợ tân quân hoặc chuyển dời qua cho ba người còn lại, thì cũng không dễ đối phó. Nhưng dù khó tới đâu thì cũng không khó hơn chuyện bị áp chế không thể làm gì như bây giờ.
Tấn Vương vốn không có lòng hiếu thảo gì, càng sẽ không lo tới chuyện huyết mạch tình thâm. Nếu hắn có một chút niệm tình thì năm đó cũng không sai người ám sát Bộc Dương.
Giết cha giết vua, với hắn mà nói thì không có gì để cắn rứt lương tâm cả, hắn chỉ lo là có thể phủi sạch liên quan đến chuyện này hay không thôi.
Đây là chuyện lớn, chỉ cần lộ ra một chút thông tin thì cũng sẽ gặp đại họa. Tấn Vương không dám tìm mưu sĩ thương nghị mà chỉ có thể tự mình lao tâm khổ tứ suy nghĩ, vạch ra kế hoạch chu toàn nhất.
Chờ đến khi hắn suy tính xong mọi chuyện, lại tiến cung sắp đặt xong xuôi thì cũng đã tới cuối thu.
Năm nay nhất định không yên bình, năm trước chịu thiên tai, mỗi người đều mong muốn năm nay mưa thuận gió hòa để bù đắp lại năm trước. Tiếc là trời không chiều lòng mười, năm nay lại là một năm thiên tai, mà tai họa so với năm trước chỉ có hơn chứ không kém. Đầu năm, Hoàng đế lệnh cho Vương Cổn luyện binh, cần phải chuẩn bị lương thảo, quốc khổ cũng bắt đầu không thể gánh nổi.
Dân chúng chịu đói thì sẽ bất mãn với triều đình, nếu ở địa phương không thể xử lý tốt chuyện này thì sẽ có người xúi dục dân chúng gây sự, phản kháng triều đình. Cho nên mỗi khi kết thúc một triều đại mà khiến cho thiên hạ bạo loạn thì thường đi kèm với thiên tai.
Trong triều lại vì chuyện cứu tế mà cãi nhau, Hoàng đế cũng không thể không chú trọng chuyện dân chúng, tạm thời không quan tâm chuyện của chư vương, chỉ thương nghị chuyện cứu tế với triều thần.
Tấn Vương đang lo lắng không có đủ thời gian, hắn vẫn chưa sắp xếp mọi chuyện ổn thỏa cũng đã bị rút hết vây cánh rồi. Lần thiên tai này cũng giống như ban cho hắn đại ân. Hắn làm ra vẻ ngoan ngoãn, cũng không sinh sự, không oán hận gì, còn đốc thúc môn hạ của mình ra sức cứu tế, để mọi người tưởng rằng hắn đã nhìn rõ hiện thực, đã không còn ý chí, che mắt Hoàng đế, cũng che mắt dân chúng.
Bên ngoài loạn tới mấy thì Lạc Dương vẫn là cảnh phồn hoa thịnh thế như cũ.
Vệ Tú mỗi ngày càng khỏe hơn, đến cuối thu thì đã không cần tiếp tục nằm trên giường. Bộc Dương bận rộn chuyện cứu tế, không lấy được thời gian ở cùng nàng, Vệ Tú cũng tự tìm niềm vui, ngồi trong đình xem cảnh sắc mùa thu.
Mùa thu mang theo hơi lạnh. Trên chân nàng là đắp một tấm chăn bằng nhung, ngẫu nhiên ho hai tiếng nhưng cũng không còn trở ngại gì, chỉ cần an dưỡng là sẽ ổn thôi.
Nằm hơn nửa năm, cho dù là cảnh sắc bình thường thì khi rơi vào trong mắt nàng cũng thành cảnh đẹp ý vui.
Công chúa bận rộn cứu tế, không thể quan tâm quá nhiều chuyện, chỉ có thể giao lại cho Vệ Tú. Vệ Tú cũng vui vì điều này, nếu tiếp tục ngồi không thì nàng cũng muốn biến ngốc rồi.
Lúc này Trường Sử đang bẩm báo mấy chuyện cho nàng.
"Mấy ngày nay, bệ hạ luôn cho triệu kiến chư vương, triệu kiến đầu tiên là Kinh Vương, Đại Vương, sau đó là Tấn Vương, Triệu Vương." Tất cả mọi người đoán là bệ hạ muốn xử lý hết mấy vị vương gia.
"Sau khi Tấn Vương gặp bệ hạ về thì tinh thần sa sút, không quản triều chính, cũng không hiển lộ khả năng của mình nữa. Triệu Vương vẫn không cam lòng, Kinh Vương, Đại Vương cũng giống như Tấn Vương." Cuối cùng, chỉ còn Triệu Vương nổi bật nhất.
"Tình hình thiên tai năm nay nghiêm trọng, bệ hạ sợ sẽ có lưu dân, hạ chiếu cho các châu phủ tăng cường phòng thủ."
Trường sử nói rõ từng cái. Vệ Tú nhắm mắt lắng nghe, bỗng nhiên ngắt lời.
"Tấn Vương phủ có liên hệ với Vũ Lâm, Hổ Bí không?"
Trường Sử bất giác sửng người, lập tức trả lời rõ ràng.
"Không có, ngày trước làm sao thì làm, bây giờ thì phải tránh hiềm nghi."
Vệ Tú có chút đăm chiêu, Trường Sử thấy vậy thì yên tĩnh đứng lặng một bên, không dám lên tiếng. Suy nghĩ một lúc, Vệ Tú nhìn Trường Sử, hắn chỉ cúi đầu nghe lệnh. Lời nói ra tới đầu lưỡi lại đột ngột khựng lại, chỉ đơn giản nói.
"Chỗ chư vương