Không biết là do trời có tuyết rơi, hoặc là trời âm u, thời tiết hôm nay đặc biệt hiu quạnh.
Dân chúng trên phố đều kéo lại cổ áo để phòng gió lạnh thổi vào. Con đường mà ngày thường náo nhiệt cũng chỉ có lác đác vài người, rất thưa thớt.
Tất cả mọi người đều về nhà tránh tuyết, xem sắc trời hôm nay, chỉ sợ không lâu thì sẽ có một trận tuyết lớn.
Tấn Vương ngồi trên lưng ngựa, phóng như bay trên đường, đám hạ nhân phía sau vội vã chạy theo. Tuy không biết đã xảy ra chuyện gì nhưng nhìn sắc mặt nghiêm túc của Tấn Vương, bọn họ cũng chỉ có thể cố gắng cẩn thận hầu hạ.
Đi thẳng đến ngoài phủ Tấn Vương, lập tức có người tiến lên dẫn ngựa cho hắn.
Tấn Vương nghiêng người nhảy xuống ngựa, bước nhanh vào trong phủ, bình tĩnh hỏi hạ nhân.
"Vương phi ở đâu?"
Hạ nhân theo phía sau nghe được cũng cảm thấy kì lạ, cẩn thận trả lời.
"Điện hạ, Vương phi đã xuất môn từ sớm." Ra ngoài cùng lúc với ngài, điện hạ quên rồi sao?
"Vương phi còn chưa trở về?" Tấn Vương khựng lại lập tức, quay đầu trừng tên hạ nhân.
"Vâng." Hạ nhân càng khó hiểu nhưng vẫn sợ uy của Tấn Vương, hắn không dám hỏi nhiều chỉ càng thêm cẩn thận trả lời.
Sắc mặt Tấn Vương lập tức trắng bệt, trong mắt dần xuất hiện sự hoảng sợ, hai tay buông thỏng bên người đột ngột có chút run rẩy.
Thuốc kia cũng không lập tức phát tác. Lúc Tấn Vương hạ dược xong thì cũng lập tức rời đi, muốn đến Hậu cung, tới chỗ mẫu thân hắn là Thục phi dùng cơm trưa, cũng muốn thuận tiện nghe ngóng tin tức trong cung để kịp thời phản ứng.
Nhưng dù sao thì hắn trong lòng có tật giật mình, ở trong điện của Thục phi cũng đứng ngồi không yên.
Phụ hoàng của hắn là người cẩn thận, muốn trong đồ ăn của ngài hạ độc thì so với lên trời còn khó hơn. Hắn chỉ có thể tự mình ra tay, trong mấy tháng này làm ra vẻ nhu thuận để thu được tin tưởng của Hoàng đế, cuối cùng hôm nay mới có cơ hội.
Nếu là bình thường thì chắc chắn sẽ lưu lại dấu vết, hắn và Thục phi an bài mấy tháng nay đã chuẩn bị xong rồi, dấu vết sẽ bị xóa sạch trong thời gian nhanh nhất, thần không biết quỷ không hay. Mặc dù có người sẽ nghi ngờ hắn nhưng cũng sẽ không thể nào tìm ra được bằng chứng chứng minh.
"Nếu con sợ thì cần gì phải làm, nếu đã làm thì nên trấn định chút đi." Thục phi thấy hắn đi qua đi lại trong đại điện thì lên tiếng, trong giọng nói chứa đầy vẻ tiếc nuối rèn sắt không thành thép.
Tấn Vương vội vàng đáp ứng, ngồi xuống. Trong lòng dù là đang bối rối nhưng trên mặt vẫn còn giữ lại vẻ ổn định.
Một lát sau, Tấn Vương đột nhiên kinh hoảng.
"Mẫu phi, vừa rồi ta gặp được Vệ phò mã trên đường, sao hắn đột nhiên vào cung? Sẽ không có chuyện ngoài ý muốn chứ? Nghe nói hắn tinh thông y thuật!"
Khuôn mặt Thục phi cũng lướt qua một chút luống cuống nhưng cái bà sợ lại là chuyện khác.
"Sao hắn lại cố tình chọn ngày hôm nay vào cung? Trong phủ con có lộ ra tin tức gì hay không?"
"Tuy nhi thần không dám tự xưng là làm việc chu đáo chặt chẽ, nhưng cũng không dám lộ ra một chút sơ hở nào trong chuyện này được. Chuyện này ngoại trừ có hai mẫu tử chúng ta, chắc chắn không có người thứ ba biết được!" Tấn vương cuống quít trả lời.
Thục phi vẫn không tin, nghiêm khắc nhìn hắn. Tấn vương đột nhiên nhớ tới một chuyện.
"Ngày hôm trước đi dự sinh thần của thượng thư, nhi thần đích thân tới phủ đưa lễ, lúc đó cũng gặp Vệ phò mã, hắn và mọi người nói chuyện với nhau có nhắc tới, hắn cũng đã khỏe lại nhiều ngày rồi mà còn chưa vào cung diện thánh. Không nghĩ tới là chọn ngày hôm nay."
Trùng hợp sao? Thục phi nghe vậy cũng an tâm một chút.
Đúng lúc này có một thái giám tiến vào báo lại, Vương phi thỉnh Tấn Vương lập tức về phủ, Vương phi có chuyện quan trọng cần thương lượng.
Tấn Vương nghe được hai chữ quan trọng thì chột dạ. Đại sự trước mắt, bất cứ chuyện gì cũng có thể ảnh hưởng đến toàn cục. Tấn Vương vội vàng hỏi lại.
"Người nào đến truyền lời?"
Tên thái giám là người biết ăn nói, cũng khéo đưa đẩy, miêu tả rõ ràng người tới đưa tin.
Tấn Vương phủ rất nhiều hạ nhân, Tấn Vương cũng không dám nói là đều biết hết mọi người, chỉ mơ hồ nhớ được trong phủ dường như là có một người như vậy. Ban đầu, hắn cũng không xác định được, nhưng càng nghĩ lại càng cảm giác là trong phủ có người như vậy.
Tên thái giám này quả thật khéo léo, thông báo xong thì cũng nhìn hai người ngóng trông, không lập tức rời đi. Thục phi thấy vậy thì cũng biết hắn đang đòi tiền thường. Tấn Vương và Thục phi lúc nãy còn hoài nghi, nhưng hiện tại cũng không còn nữa. Có thái giám nào giả truyền tin tức mà còn dám đòi tiền thưởng chứ? Hai người cũng thưởng cho hắn rồi để hắn rời đi.
"Lúc phụ hoàng băng hà mà nhi thần lưu lại trong cung thì cũng rất khả nghi. Giờ trong phủ có chuyện quan trọng mà nhi thần vẫn ở lại không đi thì càng có người sẽ nghi ngờ hơn." Tấn Vương rốt cuộc không yên lòng ngồi lại, muốn xuất cung.
Thục phi suy nghĩ một lúc cũng để hắn hồi phủ.
"Việc này cũng sẽ không liên lụy đến con, mặc dù phát hiện bệ hạ chết vào lúc đó thì chứng cứ cũng đã bị hủy sạch sẽ. Con cứ an tâm đi, đợi tới ..."
Thục phi cũng không tiếp tục nói, hai mẹ con nhìn nhau, Tấn Vương được mẫu phi của hắn cổ vũ nên có thêm vài phần dũng khí. Hắn đứng dậy, lưu loát nói.
"Chuyện trong cung nhờ vào mẫu phi!" Hắn nói xong thì lập tức đi.
Kết quả, bây giờ hồi phủ hỏi lại thì cả người Tấn Vương đều đổ mồ hôi lạnh!
Hạ nhân thấy sắc mặt Tấn Vương càng thêm trắng bệch thì cũng khủng hoảng hơn, lắp ba lắp bắp hỏi.
"Có ... có cần tiểu nhân cho người mời ... mời Vương phi hồi phủ không?"
"Không cần!" Tấn vương quả quyết lên tiếng. Hắn quay đầu đến nhìn chằm chằm tên hạ nhân "Chuyện trong phủ, nên làm thế nào thì cứ làm như thế, không thể để chuyện gì khác thường xảy ra."
"Vâng, vâng."
Đã muốn dẫn hắn rời cung, sợ là trong cung cũng đã có biến. Trong lòng Tấn Vương lo sợ nghĩ tới, muốn cho người vào cung thám tính tin tức nhưng rồi lại chần chờ. Nếu sau đó có người biết hắn có hành động thì có vẻ là hắn đã biết trước chuyện này, trong triều chắc chắn có người sẽ nghi ngờ hắn.
Nhưng nếu chỉ ở trong phủ thì tin tức sẽ bị phong tỏa, không biết cái gì cả thì Tấn Vương lại cảm thấy không yên tâm.
Vì sao cố tình dụ hắn xuất cung? Hay là có người đã biết hắn sẽ ra tay? Không đâu, hắn đã đề phòng rất nghiêm ngặt, chắc chắn sẽ không để lộ bất cứ tin tức nào. Tất nhiên chỉ là trùng hợp mà thôi!
Hành thích vua là tội lớn, một khi bại lộ thì cả nhà từ trên xuống dưới đều khó mà thoát chết.
Tấn vương vốn sợ, giờ lại càng hoảng loạn, run cầm cập lên tiếng.
"Người đâu!"
"Điện hạ?"
Hạ nhân đến đợi lệnh, Tấn Vương lại không biết phải hạ mệnh lệnh gì. Hắn cố gắng trấn định lại, nếu trong cung thật sự có biến cố gì, hắn không thể ngồi yên đợi chết, hắn cắn răng nói.
"Cho người tin cậy đi khắp các cửa cung quan sát, xem có chuyện gì khác thường không."
Có thể hầu hạ bên cạnh hắn, đều là người hắn tin tưởng, tất nhiên là trung thành, cũng có năng lực.
Tấn Vương ngồi chờ trong phủ, tâm phiền ý loạn.
Đợi chừng một canh giờ thì có người hoảng sợ chạy tới bẩm báo.
"Điện hạ, cửa cung đã bị phong tỏa! Trước đó, Bộc Dương điện hạ, Trịnh Vương điện hạ, Thừa tướng cũng đã vào cung, ngoài trừ những người đó thì không còn ai vào cung nữa!"
Trịnh Vương đứng đầu tôn thất, Thừa tướng đứng đầu bách quan, Tiêu gia có chuyện thì hai người này chắc chắn sẽ phải có mặt. Còn về Bộc Dương, Tấn Vương ghen ghét nhíu mày, trong mắt hắn tràn ngập oán hận. Nếu phò mã trong cung thì Bộc Dương vào cung cũng không phải chuyện kì lạ gì.
Tấn Vương kết luận, trong cung chắc chắn đã có chuyện. Hắn bắt đầu suy tính bản thân nên đi bước tiếp theo như