Xuân Thiên Lai Liễu Tựu Đãng Dạng

- Chung một cảm giác


trước sau

Phong Uyển Nhu ngạc nhiên nhìn Tiểu Thảo, ánh mắt chăm chú không thay đổi nhìn nàng.

"Là chị bắt em nói a..."

Vì sao lại còn nhìn em như thế...

Tiểu Thảo khuôn mặt giống như mặt trời, đỏ đến cả tai, nàng cắn môi nhìn Phong Uyển Nhu

Đừng nhìn nữa, em chỉ là ăn ngay nói thật.

"Tiểu Thảo, em vừa nói gì?"

Phong Uyển Nhu thanh âm có chút run rẩy, trong ánh mắt kinh ngạc không chỉ không giảm ngược lại càng lúc càng nhiều.

Tiểu Thảo vốn rất khẩn trương, thật vất vả lắm mới có dũng khí đem cả lời trong lòng nói ra cho Phong Uyển Nhu, kết quả Phong tổng còn hỏi ngược lại nàng vừa nói gì? Vẻ mặt mê mang của nàng liền thay đổi, trong lòng không hiểu vì sao lại dâng lên một tia giận hờn, dùng sức cắn cắn môi, nói rõ ràng: "Em nói, em lúc nào cũng muốn chị, em nói, em đối với chị có dục vọng, được chưa?"

Sau khi nói xong, Tiểu Thảo mới thấy trong lòng dễ chịu hơn, nàng cúi đầu, cảm thụ lại cả cơ thể đang tỏa nhiệt vì tức giận, nàng không dám nhìn tới Phong Uyển Nhu.

Lúc này Phong Uyển Nhu ngồi bên kia giường tựa hồ có chút ngây ngốc, kinh ngạc nhìn chằm chằm Tiểu Thảo, thật lâu cũng không nói lời nào.

Đáng kể hơn là không khí trầm mặc của hai người trong lúc đó, thì Tiểu Thảo tim lúc này đập "Thình thịch", đập đến nổi nàng còn nghe được.

Tựa hồ có chút hối hận... Tiểu Thảo vốn không thường tâm sự loại sự tình này cho ai, chỉ là sau khi nhận biết Phong Uyển Nhu, nàng cũng dần trở nên 'đa sầu đa cảm', loại cảm giác này thật đúng là chịu khổ sở a.

Đợi đến nữa ngày cũng không thấy Phong Uyển Nhu nói gì, Tiểu Thảo tâm chợt lạnh xuống, thương tâm vô cùng.

Không phải nàng không nghĩ tới Phong Uyển Nhu sẽ tức giận, chỉ là nàng muốn đem hết mọi nổi lòng nói ra, mặc kệ có như thế nào, nàng cũng không hối hận, bởi vì nàng không muốn gạt Phong tổng, từ đầu đến cuối cũng chỉ muốn đáp lại lời hứa với Phong tổng.

"Em đi đây!"

Không hề ngẩng đầu, Tiểu Thảo thấp giọng nói, thanh âm hòa theo một chút nghẹn ngào, dường như còn có nước mắt lăn lộn trong khóe mắt.

Nàng lại đợi vài giây đồng hồ, vẫn không ai phản ứng nàng, Tiểu Thảo thực sự thấy bi thương, liền đứng dậy cúi đầu đi ra ngoài.

"Đứng lại!"

Phong Uyển Nhu thanh âm pha lẫn lạnh lùng lẫn cao hứng, nàng mỉm cười, Tiểu Thảo nghe được, kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn về phía Phong Uyển Nhu.

Phong Uyển Nhu tóc đã muốn khô, khoát ở một bên vai, toát lên vẻ phóng khoáng tự nhiên, hơn nữa áo ngủ màu trắng trong suốt, Tiểu Thảo nhìn xuống mặt lại ửng đỏ, sau đó quay đầu không dám nhìn thêm.

Phong Uyển Nhu trong nháy mắt liền nhìn ra: "Như thế nào? Vừa rồi lá gan không phải rất lớn sao? Bây giờ lại thẹn thùng?"

Không ngờ tới Phong Uyển Nhu sẽ nói như vậy, Tiểu Thảo lúc này lại có cảm giác ti ti mồ hôi, nàng kinh ngạc ngẩng đầu nhìn về phía Phong Uyển Nhu

"Lại đây!"

Phong Uyển Nhu vỗ vỗ bên giường, trong giọng nói mang theo một tia hương vị mệnh lệnh, thần thái này, đúng là như nữ vương.

Tiểu Thảo nhìn nàng, nuốt nước miếng, trong lòng tuy rằng nghi hoặc cũng không dám cự tuyệt, chầm chậm tiêu sái bước đến bên giường, liền ngồi xuống cách Phong Uyển Nhu một chút.

Phong Uyển Nhu không nháy mắt nhìn chằm chằm Tiểu Thảo, nhận ra ánh mắt lo lắng không yên của người đối diện, nàng chợt cười: "Ngồi gần đây một chút!"

Mông ngồi còn chưa nóng thì Phong tổng lại lên tiếng, Tiểu Thảo bĩu môi, lê mông đến gần Phong tổng, gần đến nổi nàng có thể ngửi được hương thơm trên người Phong Uyển Nhu.

Chậm rãi nâng lên cánh tay, Phong Uyển Nhu nhìn Tiểu Thảo, đem nàng ôm sát trong lòng..

Ngô...

Tiểu Thảo lập tức đỏ mặt, tay cũng không biết nên để chỗ nào, nếu nàng nhớ không lầm, đây là lần đầu tiên nàng bị Phong Uyển Nhu ôm vào lòng như vậy.

Phong Uyển Nhu tay không những ôm mà còn có một chút vỗ về bảo bối của nàng, nàng không nói lời nào, vì tay nàng hết thảy ôn nhu còn hơn bất cứ ngôn ngữ nào thể hiện được.

Tay nàng lại một chút không kiên nhẫn liền hạ xuống vuốt ve lưng Tiểu Thảo vỗ về, Tiểu Thảo trên mặt vốn đã đỏ hồng giờ càng rõ ràng hơn, nàng bị Phong tổng mơn trớn ở địa phương như vậy cảm giác giống như bị con kiến bò qua, tê dại cảm giác ngứa ngáy, ngứa ngáy đến tận đáy lòng.

"Phong tổng..."

Tiểu Thảo nhịn không được liền mở miệng, thanh âm nói không nên lời run rẩy.

Phong Uyển Nhu tay liền đình chỉ động tác, thân mình nàng lại có hơi nghiêng qua, tay lúc này liền hoạt động, ôm lấy thắt lưng Tiểu Thảo,

đôi mắt trực tiếp nhìn nàng.

Làm gì vậy a...

Tiểu Thảo đỏ mặt thẹn thùng không ngừng, khoảng cách gần như vậy sẽ bị Phong tổng nhận ra mất.

Phong Uyển Nhu nhìn chằm chằm nàng một hồi lại cười khúc khích lên tiếng.

"Chị cười gì chứ?"

Tiểu Thảo nhỏ giọng hỏi, nàng lại tức giận nhìn Phong Uyển Nhu

Chị tại sao lại như vậy..?

"Được rồi!"

Phong tổng thuận tiện vuốt ve lấy tóc Tiểu Thảo, dù chỉ một chút khoảng khắc, tâm Tiểu Thảo liền mềm nhũn ra.

"Tiểu Thảo, tôi rất vui"

Thanh âm thật tự nhiên, lại mang theo một chút ấm áp hương thơm hơi thở phản phất bên tai, đây là lần đầu tiên Tiểu Thảo được nghe lời ái muội như vậy. Lúc này thân thể nàng lại run lên một chút, loại cảm giác này đối với nàng thật kỳ diệu.

Tay Phong Uyển Nhu giữ ở bên hông Tiểu Thảo ôm thật chặt, Phong Uyển Nhu liền hướng lên đem cằm gối lên vai Tiểu Thảo, nhìn ánh mắt của nàng, nhẹ nhàng nói

"Tuy rằng em không hứa hẹn gì, nhưng tôi cũng thực sự thấy rất vui"

"Vì.. vì sao?"

Tiểu Thảo có chút nói lắp, theo bản năng liếm liếm môi, đối mặt với Phong Uyển Nhu như vậy nàng lại có chút không thích ứng, bình thường lúc nào cũng lạnh lùng như băng, bây giờ lại như một nữ nhân biết quyến rũ người khác a.

"Vì... vì sao?"

Phong Uyển Nhu kéo dài thanh âm cố ý trêu chọc Tiểu Thảo, Tiểu Thảo kinh ngạc nhìn nàng, nàng còn chưa từng thấy qua Phong Uyển Nhu đùa giỡn với ai, chính là thanh âm này... thật là quỷ dị đi.

"Bởi vì..."

Dường như một chữ Phong Uyển Nhu phun ra, nàng đều lấp lững, khiến cho tâm Tiểu Thảo đều bị khiêu khích lên theo mỗi nhịp nói.

"Bởi vì... vì tôi đối với em cũng có loại cảm giác giống như vậy!"

Đối với em cũng có loại cảm giác giống như vậy?

Tiểu Thảo sửng sốt một chút.

Cảm giác gì chứ?

Một giây tiếp theo, Tiểu Thảo liền hiểu, trên mặt lúc này hỏa như thiêu dốt, ngay cả thân mình đều trở nên nóng lên.

P/s: H hả :)) ..

Nói thật là đọc H của Diệp Sáp ức chế chết được ~~ , đợi hơi bị mòn mõi luôn, không như Dã tỷ gặp nhau là 'ì chéo' đâu hắc hắc.

Các bạn vẫn còn phải đợi thịt dài dài :">


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện