"Làm sao vậy? Lại thẹn thùng..."
Phong Uyển Nhu nhìn mặt Tiểu Thảo thẹn thùng đỏ hết cả lên thì nàng lại nhẹ nhàng cười, cười đến mày đều giãn mở cả ra, cả người đều giống như gió xuân.
Tiểu Thảo ở một bên nhìn Phong Uyển Nhu, nhìn ánh mắt nàng, nhìn môi nàng... khiến cho Tiểu Thảo ánh mắt nhìn ngượng ngùng quẩn bách muốn biến thành dại ra.
Phong Uyển Nhu cười thật đẹp, giống như một đóa hoa vậy, thật hấp dẫn, Tiểu Thảo không ngừng tới gần, theo khoảng cách mà tiếp cận thân thể ngày càng nóng của mình, miệng hơi khô, Tiểu Thảo không tự giác liền liếm liếm môi, trong nháy mắt nhìn Phong Uyển Nhu, hoàn toàn không biết được trong ánh mắt nàng đã sớm không thể thu hồi.
Nụ cười vẫn trên môi, Phong Uyển Nhu vẫn nhìn Tiểu Thảo, trên mặt nàng cũng ửng lên một chút phiếm hồng.
Tiểu Thảo ánh mắt trở nên si mê vô cùng, nàng bình tĩnh nhìn Phong Uyển Nhu, giống như là điện lưu chảy qua toàn thân thể nàng, sau đó mang theo một tia tê dại ngưng động ở trong lòng, đáy lòng của nàng lại có một loại cảm giác rạo rực nhảy lộng lên.
"Em..."
Phong Uyển Nhu nhìn Tiểu Thảo muốn nói lại thôi, nàng không phải không nghĩ qua loại tình huống này, chỉ là hiện tại Tiểu Thảo...Hoàn toàn không phải là người mà trong tưởng tượng của nàng, nàng nghĩ đến Tiểu Thảo phải như ngày thường ngây ngốc, sau đó cũng sẽ là ngây ngốc bộ dạng, thật không nghĩ tới biểu tình hiện tại của nàng...
Tiểu Thảo đúng là si ngốc nhìn Phong Uyển Nhu, bên môi còn lộ ra một chút hơi tươi cười, khuôn mặt của nàng bị ánh đèn chíu rọi toát ra một loại tà mị.
"Từ lâu, em đã rất muốn hôn chị!"
Tiểu Thảo nói ra lời sâu thẳm ở trong lòng, đã rất lâu rồi nàng rất muốn nói cho Phong Uyển Nhu nghe, nhưng lại sợ Phong Uyển Nhu sau khi nghe được sẽ sinh khí không để ý nàng nữa.
Phong Uyển Nhu nhìn Tiểu Thảo, ánh mắt tuy rằng thẹn thùng những lại mang theo một tia cổ vũ, nàng hiểu được, đêm nay hai người sẽ có một chút trở nên không giống với bình thường.
Tiểu Thảo nhìn ra sự cổ vũ trong mắt Phong Uyển Nhu, nàng hít sâu một hơi, nhìn ánh mắt của nàng.
Phong Uyển Nhu nhìn thở nhìn nàng, tim đập kịch liệt, loại cảm giác này nàng chưa bao giờ thấy qua, có chút tuyệt với lại có phần khẩn trương.
"Chị ở trong lòng em, sớm đã không phải là Phong tổng"
Tiểu Thảo thanh âm có chút cứng rắn, ánh mắt cũng mang theo một tia nhát gan, nếu không phải Phong Uyển Nhu cho nàng dũng khí có đánh chết nàng nàng cũng không dám nói ra những lời như thế.
Phong Uyển Nhu chợt run sợ một chút, nàng không nghĩ tới Tiểu Thảo lại có thể nói được như vậy, lập tức rất nhanh nàng liền kịp phản ứng, bên môi có chút tia cười: "Vậy em coi tôi là gì?"
Dù đã biết rõ nhưng nàng vẫn muốn hỏi, không biết vì sao, đêm nay Phong Uyển Nhu đặc biệt rất muốn khi dễ Tiểu Thảo, có một số nguyên nhân nàng đối với Tiểu Thảo chưa bao giờ thể hiện rõ, đối với nàng đây là một sự mới mẻ, cũng có rất nhiều nguyên nhân mà rất lâu rồi nàng cũng không giải thích được.
Đã yêu lâu như vậy, tình cảm cũng rõ ràng như vậy mà Tiểu Thảo còn muốn trốn tránh, cho dù có là người sắt chịu đựng lâu như vậy cũng không thể chịu nổi. Phong Uyển Nhu không cho rằng bản thân mình là người yếu đuối, ít nhất sau khi mẹ nàng rời đi nàng cũng chưa bao giờ khóc, chỉ khóc vì Tiểu Thảo, sau khi yêu Tiểu Thảo, nàng đã yếu đuối không ít lần, đêm đến mất ngủ quá nhiều lần, vì yêu, vì thương, vì tương tư, rồi lại tự làm tổn thương đến bản thân, lại còn vì vậy mà tự hạ thấp bản thân mình, đôi lúc nàng thực sự muốn chết đi cho rồi.
Tuy nhiên, lại may mắn, cái người mà nàng tương tư, cái người ngây ngốc ấy cũng có tình cảm với nàng, đối với nàng mà nói, dù có hi sinh bao nhiêu, nàng cũng thấy thật xứng đáng.
"Kỳ thật..."
Tiểu Thảo trong lòng bàn tay ẩn ẩn có mồ hôi chảy ra, nàng trộm hướng đôi tay đặt lên đùi xoa xoa, Phong Uyển Nhu cảm giác được, mỉm cười, đưa tay lên cầm lấy tay nàng.
Tay Phong Uyển Nhu thâm thúy lạnh, làm cho Tiểu Thảo nhịn không được, nhẹ nhàng run rẩy, không còn động tỉnh của sự cổ vũ làm cho hốc mắt nàng có chút ướt át, từ trước đến giờ, mọi người đều nói nàng vô tâm, nói nàng phụ lòng Phong tổng, kỳ thật nàng cũng rất khó chịu, thật sự...
"Kỳ thật, lần đầu tiên chị hôn trộm em, em đã có cảm giác, chỉ là không xác định được!"
Phong Uyển Nhu không nghĩ tới Tiểu Thảo lại không suy nghĩ mà nói ra nhanh như vậy, lại còn đem chuyện nàng hôn trộm bàn ra: "Nếu đã có cảm giác, vì sao lại không nói cho tôi biết?"
Phong Uyển Nhu nói một câu, tràn đầy sự không cam lòng. Bởi vì, nếu Tiểu Thảo cũng đã biết, vì sao lại không đáp lại tình cảm của nàng, vì sao lại phải trốn tránh nàng, vì sao lại muốn cho nàng chịu nhiều thống khổ nhiều như vậy?
Tiểu Thảo nhận ra được sự đau lòng của Phong Uyển Nhu, tay vì vậy cũng rất nhanh cầm tay nàng, nhìn ánh mắt của nàng nói: "Phong tổng, từ nhỏ người khác đã nói em ngu ngốc, nói em vô dụng. Chỉ là, em thực sự không biết mình ngu ngốc ở chỗ nào"
"Em có tâm không?"
Phong Uyển Nhu giận nàng liếc mắt một cái, mặt có chút hồng.
"Em có!"
Tiểu Thảo sốt ruột nói, nắm lấy tay Phong Uyển Nhu nâng lên, đặt lên ngực nàng: "Chị nghe đi!"
Phong Uyển Nhu nhìn bộ dạng khẩn trương của Tiểu Thảo cùng với bàn tay đặt tại ngực nàng, không nhịn được liền cười lên tiếng: "Em đó nha~~~"
"Em rất thích chị đối với em như vậy"
"Sao?"
Tiểu Thảo thích mình đối với nàng như thế nào? Không phải là tay...
Nhìn thấy tay nàng đặt ở ngực Tiểu Thảo, Phong Uyển Nhu hơi cắn cắn môi.
"Em thích chị nói 'Em đó nha~~~"
". . ."
Em đúng là đồ đại ngốc!
Tiểu Thảo đối với tình huống hiện tại so với lời nói vừa thốt ra hoàn toàn không chút nào liên quan, tuy nhiên nàng lại thu được ánh mắt như đang có tia giận của Phong Uyển Nhu, lại có chút ủy khuất: "Chị xem, chị lúc nào cũng như vậy nên mới khiến em không xác định được tình cảm của chúng ta"
"Cái gì?" Phong Uyển Nhu có chút đau đầu nhìn Tiểu Thảo, mỗi lần đến thời khắc quan trọng Tiểu Thảo luôn có những suy nghĩ rất đặc biệt khiến cả nàng cũng theo không kịp.
"Giống như lúc này a"
Tiểu Thảo quệt quệt mòm bất mãn nhìn Phong Uyển Nhu, ánh đèn màu đỏ tươi chíu rọi xuống làn da trong suốt của Phong Uyển Nhu, mái tóc dài đen thẳng xỏa ở một bên vai, chiếc áo ngủ rộng thùng thình làm lộ ra xương quai xanh tinh tế, nhìn bộ dáng của Phong Uyển Nhu lúc này dịu dàng khiến cho người khác thực sự muốn khi dễ.
"Cách nói chuyện của chị lúc nào đối với em cũng như vậy, làm cho em nhớ tới mẹ, bình thường mở miệng ra đều là những câu răn dạy và quở trách, nhưng em biết trong lòng rất thương và lo lắng cho em.."
"Ai thương em?"
Phong Uyển Nhu có chút giận hờn, liếc mắt nhìn Tiểu Thảo, nhưng trên mặt nàng đã đỏ hồng một mảnh.
Mấy lời tình tứ dịu dàng ngọt ngào này là ai dạy Tiểu Thảo chứ?
"Em lại học ở Dạ Ngưng?"
"Gì chứ?"
Tiểu Thảo cảm thấy khó hiểu nhìn Phong Uyển Nhu.
Tại sao tự nhiên lại nhắc đến Dạ Ngưng.
"Tại sao lại không?"
Tiểu Thảo dùng sức lắc đầu, hai con mắt trừng lên thật to như muốn cam đoan với Phong Uyển Nhu "Thực sự không hải do bồ ấy dạy em, bồ ấy bình thường không dạy em nói mấy lời này"
"Vậy dạy em cái gì?"
Phong Uyển Nhu khi nói ra rồi thì sau đó mới kịp phản ứng, mặt nàng ửng hồng thật rõ, Tiểu Thảo cũng không biết phải nói như thế nào, khuôn mặt trắng nõn cũng theo đó mà đỏ như mặt trời, nhưng ánh mắt của nàng vẫn chăm chú nhìn chằm chằm Phong Uyển Nhu.
"Em nhìn gì chứ?"
Phong Uyển Nhu khó có được như lúc này, giống một nữ sinh trung học, nàng không phải là cố ý làm nũng, chỉ là bị Tiểu Thảo nhìn như vậy nàng cảm thấy không được thoải mái.
Nàng đã có thói quen hay bắt nạt Tiểu Thảo, nhưng nàng cũng không hề nghĩ tới, sẽ có lúc nàng nhìn Tiểu Thảo thì Tiểu Thảo lại dám đối mặt nhìn nàng, nhìn đến nổi mà cả vành tai nàng đều đỏ cũng chưa chịu từ bỏ ý định.
"Em... ưhmm..."
Lời kế tiếp chưa kịp nói ra đã bị một đôi môi mềm mại áp lên, Phong Uyển Nhu kinh ngạc nhìn Tiểu Thảo, nhìn vào ánh mắt của nàng.
"Hôn môi phải nhắm đôi mắt lại"
Thanh âm nhẹ nhàng của Tiểu Thảo vang lên bên khóe tai. Cùng với lời nói, Tiểu Thảo liền nâng lên bàn tay phải che đi ánh mắt Phong Uyển Nhu, còn tay trái thì đi theo bờ vai trơn dò tìm xuống tay trái Phong Uyển Nhu, mười ngón tay đan xen vào nhau.
Tiểu Thảo giống như theo lời dạy học của 'cô giáo' bắt đầu trả bài, nàng nhẹ nhàng hôn lấy môi Phong Uyển Nhu, đầu lưỡi tìm hiểu, giống như đang mô tả hết hình dáng đôi môi Phong Uyển Nhu.
"Lần đầu tiên chị hôn em như vậy, lúc đó e cảm thấy rất vui..."
"Uhm..."
Phong Uyển Nhu vốn bị nàng khiêu khích đã thấy khó chịu, mà Tiểu Thảo còn cố tình ở bên tai nói lên lời tâm tình như thế này, cơ bản đã khiến Phong Uyển Nhu cơ thể trong nháy mắt đã muốn mềm nhũn xuống, Phong Uyển Nhu ngồi bất lực trong lòng Tiểu Thảo.
"Trong sách còn nói, tay cũng phải di chuyển..."
"Dương Tiểu Thảo..."
"Ấy, hôn môi cũng không được nói chuyện..."
Tiểu Thảo như đang phát huy hết tinh thần học tập, vừa nhận thấy Phong Uyển Nhu muốn nói thì tay phải đang che đi ánh mắt nàng chậm rãi dời xuống, cũng không suy nghĩ nhiều liền tìm một vị trí gần nhất, chính là hạ thẳng xuống ngực Phong Uyển Nhu xoa nhẹ.
Phải nói là một chút kinh nghiệm đều không có, ngược lại còn mang theo một chút mạnh bạo.
Phong Uyển Nhu hít sâu một hơi, hai má đỏ lên một mảnh, giãy dụa muốn đẩy Tiểu Thảo ra. Tiểu Thảo cảm nhận được, liền thay đổi tư thế áp đảo ngược lại Phong Uyển Nhu, áp nàng dưới thân.
"Có phải rất khó chịu không? Trong sách nói cố gắng nhịn một chút là tốt a"
"Em xem sách gì?"
Phong Uyển Nhu đỏ mặt căm tức nhìn Tiểu Thảo.
Học mấy loại đó để làm gì chứ?
"Hừ, đã nhắc rồi, không được nói chuyện"
Lúc này Tiểu Thảo lại vô cùng cố chấp, toát lên vẻ cường thế và bá đạo, từ đầu luôn không nhường Phong Uyển Nhu chủ động, tay phải nàng đang đặt ở ngực Phong Uyển Nhu lúc này liền bắt đầu quấy phá, nàng dùng lực xoa nắn vài cái.
"Đừng.."
Phong Uyển Nhu bị xoa cả người liền khó chịu, nàng thực sự không nghĩ tới Tiểu Thảo sẽ mãnh liệt như vậy, nhất thời nàng lại không có chút tiếp nhận được.
"Phụ nữ ai cũng đều khẩu thị tâm phi"
Tiểu Thảo cúi đầu hướng đến xương quai xanh của Phong Uyển Nhu cắn một cái, cảm nhận được người dưới thân run rẩy nàng liền nhẹ nhàng cười: "Đây là Ngưng Ngưng dạy em"
"Em hiện tại học tập người khác khi dễ tôi?"
Phong Uyển Nhu bị chọc tức, thở hổn hển nói, bởi vì thanh âm lúc này có chút suy yếu, cả cơ thể cũng không toát lên được khí thế như lúc bình thường, mà lại có phần hiền thục yếu đuối, làm cho Tiểu Thảo nghe được hận không thể nào một ngụm mà ăn sạch Phong Uyển Nhu.