Xuân Thiên Lai Liễu Tựu Đãng Dạng

- Muốn hôn chị


trước sau

"Em không nói là khi dễ chị!"

Tiểu Thảo bĩu môi nhìn Phong Uyển Nhu, vẻ mặt vô cùng ủy khuất, có trời đất chứng giám, nàng khi dễ ai cũng không dám khi dễ Phong tổng.

Phong Uyển Nhu trên mặt hồng còn chưa bớt, nhìn môi Tiểu Thảo cong lên, đôi môi cũng thật đẹp lắm, không tệ khi nhếch lên, với lại vừa rồi hôn nồng nhiệt như vậy nên đôi môi trở nên sáng bóng, mà đôi môi nhỏ của Tiểu Thảo lúc này giống như đang mời gọi, thẳng đến Phong Uyển Nhu tâm phiền ý loạn.

Nàng yêu Tiểu Thảo lâu như vậy, đối với nàng phải có bao nhiêu khát vọng mới dẫn đến việc hôn trộm. Nhưng Tiểu Thảo dường như lại cố tình không hiểu phần cảm tình của Phong Uyển Nhu, một mặt nghĩ đến nàng không muốn cho mình hôn.

"Tốt lắm, chu cái miệng ra làm gì?"

"A!?"

Tiểu Thảo lặng đi một chút, ngơ ngác nhìn chằm chằm Phong Uyển Nhu, nhìn một hồi môi miệng bắt đầu khô khan, nàng dùng đầu lưỡi liếm liếm môi: "Cái gì chu môi, làm sao vậy?"

"Đáng ghét!"

Phong Uyển Nhu càng phát tiết.

Dương Tiểu Thảo, em còn dám nói là em không phải cố ý đi? Vừa rồi mới nói xong em liền liếm môi câu dẫn tôi? Em hiện tại thật sự cho rằng mình lợi hại rồi chăng?

"Phong tổng, chị nói gì a?"

Tiểu Thảo có chút sốt ruột, nhìn Phong Uyển Nhu, thân mình hơi nghiêng tới trước, tay ôm lấy eo Phong Uyển Nhu, mặt đối mặt, lo lắng nhìn lên ánh mắt của nàng.

Nàng thực sự không phải cố ý câu dẫn Phong Uyển Nhu, chỉ là mỗi khi Phong tổng tức giận thì trong lòng nàng sẽ thấy không yên, nhưng hôm nay Phong tổng thật có chút kỳ quái, cái gì cũng không nói ra nên càng làm cho người ta cảm thấy lo lắng.

Phong Uyển Nhu tim đập còn chưa hồi phục, Tiểu Thảo lại bu vào, trên người nàng độc nhất chính là mùi hương, càng ngửi càng thấy mê người, lúc này cũng như vậy, hương khí từ người Tiểu Thảo phản phất toát ra xâm nhập vào mũi Phong Uyển Nhu, làm cho Phong Uyển Nhu tâm từng đợt nóng lên, giống như một miếng phô mát ngon lành đang ở trước mắt, nếu không ăn hết thì thật khiến cả người không thoải mái.

"Chị làm sao vậy?"

Nói gì đi a...

Tiểu Thảo ở một bên sốt ruột, Phong Uyển Nhu vẫn luôn cau mày, cố gắng khắc chế dục vọng trong lòng, nàng hiểu được chỉ cần hai người trong lúc này tháo gỡ hết vướng mắc, chỉ cần thêm một chút thời gian, sau đó nhìn nhau, nhất định sẽ có hiệu ứng ngược xảy ra, nàng chỉ cần Tiểu Thảo cả đời này ở bên cạnh nàng, quyết không cho phép bởi vì bất cứ lí do gì làm chậm trễ thời gian hai người ở bên nhau, thế nhưng đứa ngốc này lúc nào cũng cố tình làm như cái gì cũng không biết, chỉ biết Hỏa Thượng Kiêu Du(*)

Phong Uyển Nhu hiểu được, có thể Tiểu Thảo không thông minh hơn bất cứ ai, vì vậy trong lòng nàng thực rất khó mở lời.

Phong tổng làm sao vậy? Mới vừa rồi không phải còn rất tốt sao, sao đột nhiên lại trở nên lạnh lùng như thế, hỏi cái gì cũng cố tình không nói...

Đợi một hồi không thấy Phong Uyển Nhu phản ứng, Tiểu Thảo cũng muốn bị chọc giận, nàng siết chặt cánh tay ôm lấy Phong Uyển Nhu, đem đầu chôn vào một bên cổ Phong Uyển Nhu, hé miệng dùng sức cắn một cái.

"Đau..."

Phong Uyển Nhu đau hít một hơi, giơ tay lên đẩy đầu Tiểu Thảo ra khỏi ngực mình, Tiểu Thảo không thuận theo ý nàng liền ngẩng đầu, tìm đôi môi hình chữ phiến kia liền hôn tới.

"Dương Tiểu Thảo, em...."

Phong Uyển Nhu cảm thấy khó thở, không nghĩ tới Tiểu Thảo bình thường không có dục vọng nhưng khi có dục vọng lại trở nên mạnh mẽ như vậy, lại không suy nghĩ gì mà làm ngay chuyện xấu. Phong Uyển Nhu tất nhiên sẽ không khiến cho Tiểu Thảo thực hiện được nguyện vọng, Phong Uyển Nhu một mặt hướng về sau muốn né tránh đi nụ hôn của Tiểu Thảo, một bên nàng đưa tay lên đẩy lấy bả vai nàng, cố gắng đem cái người hám sắc này dính khỏi người.

Tuy nhiên khi Tiểu Thảo đã hờn giận thì cái gì cũng không thể quản, Phong Uyển Nhu càng đẩy nàng thì nàng càng mạnh hơn, về sau trái lại nàng còn cắn ngược lại cổ tay Phong Uyển Nhu, cả người dán lấy trên người Phong Uyển Nhu, đem nàng đặt lên trên giường.

Phong Uyển Nhu ngửa mặt như tuyết trắng trên giường lớn, từng ngụm từng ngụm thở phì phò, trước đó nàng còn cố gắng giãy dụa nhưng khi Tiểu Thảo ở trước ngực nàng xoa nắn thì toàn bộ khí lực của nàng đều bị tan biến mất.

Tiểu Thảo cúi đầu, nghiêm túc hôn Phong Uyển Nhu, từ khóe mắt đến cái mũi, từng chút từng chút một cẩn thận hôn tới đôi môi, không một ngôn ngữ nào có thể nói hết được tình yêu của nàng.

Em.. là em yêu chị...

Phong Uyển Nhu mày nhíu lại vô cùng gắt gao, bởi vì nàng bất mãn hành động của Tiểu Thảo nên trong lòng nàng vẫn muốn đấu tranh, nàng thở cũng trở nên rối loạn, từ nụ hôn môi càng thêm sâu sắc của Tiểu Thảo vừa rồi khiến nàng dần dần gập lại hai chân, khó nhịn cọ lên chiếc eo nhỏ nhắn của Tiểu Thảo, âm thanh đứt quãng từ trên môi tràn ra.

"Chị rõ ràng thích em hôn chị"

Tiểu Thảo liếm lấy xương quai xanh Phong Uyển Nhu nhẹ giọng nói, nàng có thể cảm giác được Phong Uyển Nhu cơ thể có sự thay đổi, nàng liền xoa nắn nơi mềm mại của Phong Uyển Nhu, Tiểu Thảo chỉ cảm thấy trong cơ thể nàng máu dường như không ngừng dân lên, giống như muốn theo mạch máu nổ tung ra ngoài. Còn Phong Uyển Nhu hơi thở vẫn phập phòng, ánh mắt có chút mê ly " Em là đồ khốn kiếp"

Nếu là bình thường, ngữ khí của Phong Uyển Nhu vô cùng uy nghiêm, nhưng lúc này lại phát ra ngữ khí như đang làm nũng, Tiểu Thảo trộm nở nụ cười, Phong Uyển Nhu cảm nhận được mặt mình đỏ lên một mảnh, ngay lập tức thân thể cũng liền nóng lên.

Quá ghê gớm, Dương Tiểu Thảo, em từ lúc nào lại trở nên như vậy?

Kỳ thật cũng không phải là do Tiểu Thảo trở nên tà ác, chẳng qua do ông trời rất công bằng, nếu con người bình thường không có gì nổi bật thì về phương diện khác sẽ được bồi thường.

Tiểu Thảo bình thường đã ngây ngốc, đáng lẽ ở trên giường cũng phải ngốc nghếch và hiền như khúc gỗ, cái này, phải chăng quá không công bằng?

Tiểu Thảo ngược lại rất vui vẻ, nàng cảm nhận được da thịt Phong Uyển Nhu thật mềm mại trơn mịn, nhìn thấy đã muốn không chịu được, nàng ngậm trong miệng hạt đậu nhỏ nhắn thuần chất sau lớp áo trắng mỏng, với nàng nơi đó vô cùng hấp dẫn, nàng khẽ liếm, một bộ động tác đều làm cho Phong Uyển Nhu muốn chịu không nổi, thở khẽ liên tục, lúc này tay Tiểu Thảo từ trên cổ áo di chuyển xuống phía dưới nhu lấy nơi mềm mại bên trong thì cả người Phong Uyển Nhu chợt run lên, nàng mạnh mẽ giãy dụa nám lấy cánh tay Tiểu Thảo kéo ra, lập tức liền ngồi dậy, giống như nàng bị kinh hách chuyện gì liền lui về phía sau lập tức lui thẳng đến đầu giường.

"Đừng..."

Phong Uyển Nhu thanh âm còn mang theo một tia run rẩy, tóc đen rơi tán loạn ở bên vai, cổ áo ngủ đã sớm bị Tiểu Thảo lôi kéo làm lộ ra cả một khe ngực hấp dẫn mê người, hai chân nàng ngượng ngùng khép kín, trong khóe mắt có chút ướt bao phủ, có thể nói loại này cấm dục tạo cho Tiểu Thảo cảm giác chưa bao giờ thấy qua. Tiểu Thảo nhìn nàng chầm chầm một hồi, chìa ra đôi tay tiến tới.

"Em tránh xa tôi ra!"

Phong Uyển Nhu hoàn toàn nổi giận, một tay run rẩy chặn lại trước mặt Tiểu Thảo không cho nàng đến gần mình.

Con người này, thật là không muốn yên?

Tiểu Thảo ánh mắt bị che khuất thì tay chân liền giống như bạch tuộc bắt đầu giãy dụa, ngoài miệng nàng vẫn tỏ vẻ không phục "Em chỉ muốn được hôn chị!" lời này thốt ra thật hợp tình hợp lý, một chút cảm giác

ngượng ngùng cũng không có.

Lúc này Phong Uyển Nhu tức giận muốn đau đầu, nàng cuối cùng cũng khôi phục lại bộ dạng nữ vương như bình thường: "Em ngồi xuống, bằng không đừng nghĩ tôi sẽ đế ý đến em!"

Một câu 'đừng nghĩ tôi sẽ để ý đến em' của Phong Uyển Nhu cũng khiến Tiểu Thảo bình tĩnh lại, nàng dừng lại động tác trên tay, nhưng vẫn không ngừng nhìn Phong Uyển Nhu, rồi chậm chạp lền lên giường đối diện ngồi xuống, ủy khuất ôm mềm nhìn Phong Uyển Nhu, vẻ mặt lộ rõ dục vọng chưa được thỏa mãn.

Phong Uyển Nhu bất đắc dĩ nhìn Tiểu Thảo.

Nàng trước đây tại sao lại không nhận ra tiểu hài tử này lại hám sắc như thế?

"Không cho phép em xằng bậy"

Phong Uyển Nhu thanh âm đã sớm khôi phục lại sự lạnh lùng, chỉ là trên mặt ửng hồng vẫn còn chưa nguôi.

Tiểu Thảo quệt quệt miệng, không nói gì.

Cái này thì làm sao tính xằng bậy đây? Nàng chẳng làm chuyện gì sai a..

"Có nghe hay không?"

Phong Uyển Nhu nhìn ra Tiểu Thảo chính là không phục, lông màu liền chau lên, híp mắt nhìn nàng.

Tiểu Thảo gật gật đầu, áp úng đáp lời "Ohmm"

Phong Uyển Nhu biết Tiểu Thảo không vui, cũng hiểu được nội tâm của nàng dục vọng so với Tiểu Thảo không kém hơn, nhưng loại cảm giác này chính là muốn có lại không chiếm được, bản thân nàng đã từng trãi qua, có thể nói tâm cũng giống như con mèo bị quấy nhiểu mà không có biện pháp gì giải quyết được, phải nói là khó chịu vô cùng.

Nghĩ vậy, Phong Uyển Nhu thở dài: "Ngẩng đầu, nghe tôi nói.."

Tiểu Thảo cũng thực nghe lời, chậm rãi ngẩng đầu, nhìn Phong Uyển Nhu, hốc mắt có chút hồng, trong lòng nàng có chút ủy khuất, ủy khuất vì Phong Uyển Nhu không cho nàng hôn.

"Em nói đi, tại sao em lại trở nên như vậy?"

Phong Uyển Nhu bây giờ đối với Dạ Ngưng cũng thấy thật đau đầu, nếu không phải do cô ta thì Tiểu Thảo tại sao lại có thay đổi lớn như vậy, trước kia Tiểu Thảo đơn thuần chỉ bị nàng nói vài lời thì đã liền đỏ mặt, nhưng còn bây giờ thì sao? Nhìn xem ánh mắt kia của nàng, nhìn xem cái tư thế đang ngồi kia? Còn chỗ nào có bóng dáng thẹn thùng đây?

Tiểu Thảo nghe Phong Uyển Nhu nói như vậy thì có chút khó hiểu, nháy mắt nhìn nàng: "Em làm sao?"

Nàng không có làm chuyện gì sai, Phong tổng vì cái gì lại tức giận như vậy?

"Em nói xem em làm sao?"

Em còn biết để ý sao?

"Em chỉ là muốn hôn chị"

Tiểu Thảo thanh âm nhuyễn nị làm cho Phong Uyển Nhu muốn đi đến bóp nàng chết mới hả giận.

Còn nghĩ là muốn hôn tôi? Muốn hôn tôi mà đem tôi áp trên giường sao? Hiện tại còn không muốn nghe tôi nói, sau này cũng không cho phép tình huống này xảy ra!

"Em ủy khuất cái gì?"

"Em nghĩ... chỉ muốn hôn chị rồi sau đó em cho chị hôn lại!"

Tiểu Thảo nhà người ta nói ra thật là rõ ràng, người ta hôn chị thì người ta sẽ cho chị hôn lại, chị không để người ta hôn thì người ta sau này khẳng định sẽ không cho chị hôn, chị có muốn cũng đừng hòng.

Phong Uyển Nhu nghe xong liền vừa tức vừa cười nhìn nàng: "Vậy em tức cái gì?"

"Ngưng Ngưng nói, loại sự tình này chị đều phải tình nguyện" Tiểu Thảo nháy lông mi trả lời rất chân thật.

Phong Uyển Nhu nghe xong mày không tự giác nhíu lại: "Vậy em cho rằng tôi tự nguyện? Nói như vậy trước kia em không tự nguyện? Còn nói Dạ Ngưng không dạy em?"

"Không có, thực sự không có!" Tiểu Thảo vẫy tay giải thích, bởi vì nàng sốt ruột nên mặt liền đỏ lên một mảnh: "Em chỉ đối với chị tình nguyện, cũng chỉ hôn qua chị, cũng chỉ cho một mình chị hôn em"

Đây chính là lời nói thật lòng của Tiểu Thảo, nàng nói vô cùng trôi chảy làm cho Phong Uyển Nhu nghe xong tâm liền nhảy dựng lên, nàng nhận ra Tiểu Thảo hôm nay giống như bị uống nhầm xuân dược vậy, ngược lại còn đỗ lại lỗi do nàng, tóm lại nếu không đạt được mục đích Tiểu Thảo sẽ không bỏ qua.

"Tiểu Thảo, em hãy nghe tôi nói"

Trãi qua thời gian dài tiếp xúc, Phong Uyển Nhu cũng hiểu được cá tính Tiểu Thảo, nàng thích nhu chứ không thích cương, muốn nàng nghe lời, thì nhất định phải hạ mình.

Tiểu Thảo gật gật đầu, ngoan ngoãn ngồi ở một bên, không hề lộn xộn.

Phong Uyển Nhu nhìn nàng chằm chằm một hồi, nhẹ nhàng thở dài: "Tiểu Thảo, em phải xác định được, em có muốn ở cùng một chỗ với tôi sao?"

Chỉ mới câu hỏi đầu tiên, đã hỏi thẳng tận đáy lòng Tiểu Thảo, làm cho nàng vì câu hỏi này mà xấu hổ vô cùng.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện