Sở Tiêu Phong không biết bọn chúng sẽ đối phó với Ngũ Độc Ngọc Nữ ra sao, không biết chúng có thể tìm được Hoàng Đồng hay không.
Nếu không thể tìm được Hoàng Đồng, đương nhiên chúng không thể được Ngũ Độc Ngọc Nữ bỏ qua, chúng sẽ ứng phó thế nào?
Tự nhiên, nếu không thể ứng phó, chúng chỉ còn một cách duy nhất là khống chế bằng được Ngũ Độc Ngọc Nữ.
Sở Tiêu Phong vẫn bám sát theo sau chúng, giữ khoảng cách trên dưới mười trượng. Hai tiểu kiệu dừng lại trước cửa một gian thạch thất nằm trên ngọn sơn nhai. Sở Tiêu Phong chớp nhoáng vọt thân vào khu rừng gần đó.
Ngũ Độc Ngọc Nữ được Kiều Phi Nương dẫn đường vào gian thạch thất.
Thạch thất không lấy gì làm lớn, ngoài một gian sảnh còn có ba gian phòng nhỏ nữa. Trong sảnh bố trí cực thanh nhã, giữa sảnh đặt một chiếc ghế rộng, bên trên có một thiếu niên anh tuấn mặc áo lam ngồi sẵn, Kiều Phi Nương cười hớn hở :
- Cô nương, ta xin dẫn cô nương gặp một vị bằng hữu...
Ngũ Độc Ngọc Nữ "a" một tiếng hỏi :
- Là người nào vậy?
- Đây là Trì công tử, cô nương muốn tìm ra Hoàng Đồng tất phải hỏi vị Trì công tử trước.
Trì Thiên Hóa chầm chậm đứng dậy, thăm dò Ngũ Độc Ngọc Nữ :
- Cô nương là người của Ngũ Độc môn?
Ngũ Độc Ngọc Nữ an nhiên :
- Phải! Tên hiệu ta là Ngũ Độc Ngọc Nữ.
- A! Có thể cho biết tên họ được chăng?
- Mọi người đều gọi ta là Ngũ Độc Ngọc Nữ, các hạ cứ gọi vậy cũng được rồi. Ta phải làm sao mới gặp được Hoàng Đồng?
Trì Thiên Hóa mỉm cười :
- Cô nương, chuyện tìm Hoàng Đồng chúng ta đã đáp ứng.
- Cái đó ta biết, nếu các người không đáp ứng, ta đến đây làm gì?
- Cô nương, chí ít hiện nay cô nương vẫn cần sự giúp đỡ của tại hạ.
- Các hạ khỏi cần giúp ta, chúng ta đã trao đổi xong điều kiện, các người giúp ta tìm ra Hoàng Đồng, ta sẽ trao cho các người dược vật.
Kiều Phi Nương xen vào cười nói :
- Trì công tử, các vị hãy đàm luận với nhau, ta đi ra ngoài chuẩn bị coi có gì ăn tạm hay không.
Ngũ Độc Ngọc Nữ xoay nhìn Kiều Phi Nương nhưng không ngăn cản, nàng tự ngồi xuống cái ghế trước mặt, Ngân Cúc đứng sau lưng. Trì Thiên Hóa dọ hỏi :
- Cô nương có thể cho biết cô nương tìm Hoàng Đồng làm gì không?
- Ta không biết, mà dù có biết cũng không nói.
- Cô nương, Hoàng Đồng là người tinh thông kỳ môn độn giáp, điều ấy có lẽ cô nương biết?
- Không biết. Thân mẫu không nói với ta.
Trì Thiên Hóa cả cười :
- Vâng. Nếu mẫu thân cô nương không nói, bây giờ tại hạ sẽ nói cho cô nương biết rõ.
- Ta đang nghe đây!
- Hoàng Đồng tinh thông kỳ môn độn giáp. Vì vậy, chung quanh chỗ lão cư trú có sắp sẵn Ngũ hành kỳ trận, chỉ cần lầm một bước sẽ bị hãm trong trận.
- Trong trận có mai phục ư?
- Đúng vậy. Có rất nhiều mai phục kỳ dị. Nếu bị hãm nhập vào đó, khó mà thoát ra được.
- Lợi hại thế ư?
- Vì vậy chúng ta cần phải cẩn thận.
- Ta bất kể đó là trận thế gì và bên trong có mai phục quái dị gì, ta chỉ cần gặp được Hoàng Đồng.
- Cái ấy đương nhiên, chúng ta đã đáp ứng cô nương. Vô luận thế nào cũng sẽ dẫn cô nương gặp Hoàng Đồng, bất quá...
- Bất quá cái gì?
- Hôm nay chưa được.
- Tại sao vậy?
- Hôm nay đã quá muộn, ngày mai sáng sớm chúng ta sẽ đi gặp Hoàng Đồng, đêm nay nên nghỉ lại ở đây...
Ngũ Độc Ngọc Nữ đứng bật dậy :
- Không! Nếu ngày mai mới đi, ngày mai ta sẽ đến.
- Cô nương, tại hạ chưa nói hết câu.
- Được! Các hạ nói đi.
- Đêm nay chúng ta cần phải chuẩn bị một chút.
Dừng lại một chút, y hô lớn :
- Đem đồ hình vào đây!
Một nữ tỳ áo xanh bước vào dâng lên một cuộn giấy. Trì Thiên Hóa mở cuộn giấy ra, cuộn giấy vẽ một bức tranh cảnh vật tả thực. Đó là một gian thạch thất nằm ẩn hiện giữa vùng rừng núi khí mây bốc mù mịt. Trì Thiên Hóa nói :
- Hoàng Đồng cư ngụ trong gian thạch thất này, chung quanh thạch thất đều là Ngũ hành kỳ trận.
Ngũ Độc Ngọc Nữ nói :
- Ta chẳng nhận ra có gì là kỳ quái!
- Nếu cô nương không am tường Ngũ hành kỳ môn trận pháp, đương nhiên không thể nhận ra.
- Thôi được. Vậy chúng ta phải chuẩn bị những gì, các hạ nói đi?
Trì Thiên Hóa gật đầu :
- Tất cả mọi vật cần, tại hạ đều đã chuẩn bị, nhưng còn một vật quan trọng nhất, khi mặt trời xuống núi mới mang đến đây.
- Cái ấy là gì?
- Đó là một loại dược tửu.
- Dược tửu? Cần dược tửu làm gì?
- Chung quanh nơi Hoàng Đồng ở đầy những sơn lam chướng khí, muốn trị sơn lam chướng khí ấy tất phải uống loại dược tửu của tại hạ.
- Không! Ta không biết uống rượu, đừng quên ta là người Ngũ Độc môn.
Không có độc vật gì làm ta sợ.
- Có thể cô nương không sợ, nhưng chúng ta rất sợ.
- Nghĩa là phải đợi dược tửu đem tới?
- Vâng! Phải đợi dược tửu ấy đem tới, uống loại dược tửu này xong chúng ta sẽ đi được.
- Cần sáng mai mới đi được ư?
- Ý cô nương muốn sao?
- Ta hy vọng gặp Hoàng Đồng càng sớm càng tốt, nếu có thể đi được đêm nay thì ta muốn đi ngay.
- Thôi được. Hãy đợi người mang dược tửu tới, tại hạ uống hai chén rồi sẽ dẫn cô nương đi gặp Hoàng Đồng.
Ngũ Độc Ngọc Nữ gật đầu :
- Được rồi, đành phải đợi vậy thôi.
Vừa lúc, hai nữ tỳ áo xanh mang cơm nước đến. Trì Thiên Hóa từ từ đứng dậy thoái thác :
- Nếu đêm nay đi gặp Hoàng Đồng, tại hạ phải nghỉ ngơi chốc lát, xin mời nhị vị cô nương cứ ăn tự nhiên.
Dứt lời y ra khỏi thạch thất. Thực sự Ngũ Độc Ngọc Nữ và Ngân Cúc cũng đã đói, Ngọc Nữ ra lệnh :
- Ngân Cúc, chúng ta ăn đi!
Ngân Cúc cầm đũa nhúng vào thức ăn kiểm tra một lượt rồi nói :
- Cô nương không có độc.
Hai nữ tỳ sau khi dâng cơm liền rút lui. Không bao lâu một đại hán áo đen ôm theo một bình ngọc bước vào thạch thất. Trì Thiên Hóa đã từ phòng sau trở ra đón đại hán và nhận lấy bình ngọc, đại hán áo đen nghiên thân :
- Công tử, tiểu nhân xin cáo từ!
Trì Thiên Hóa nói :
- Được! Ta không thể tiễn, khi gặp lệnh sư xin cho ta gởi lời vấn an.
- Tiểu nhân ghi nhớ.
Hắn chuyển thân ra đi vừa lúc Kiều Phi Nương đã quay vào. Trì Thiên Hóa đặt bình ngọc lên bàn, rồi lại chuyển thân vào phòng trong.
Ngũ Độc Ngọc Nữ nhìn bình ngọc nhỏ giọng hỏi Kiều Phi Nương :
- Nương nương, trong cái bình này phải chăng đựng dược tửu của Trì công tử?
Kiều Phi Nương hững hờ đáp :
- Dường như vậy, ta cũng không rõ lắm. Cô nương cứ nhìn thử xem.
Họ Kiều đỡ bình ngọc lên trao cho Ngũ Độc Ngọc Nữ. Nàng mở nắp bình nhìn vào chỉ thấy trong bình có một chất đậm đặc không biết là loại gì, đưa lên mũi