Ngày thứ hai, Sở Tiêu Phong vẫn ở lì trong phòng không ra ngoài nửa bước, đến ăn uống chàng cũng ăn uống tại trong phòng. Trong vòng một ngày một đêm, chàng không ra khỏi phòng. Trời vừa sáng, chàng bắt đầu chuẩn bị, thay mặc một trường bào màu lam, đội một cái nón lông trắng kéo thấp xuống che nửa mặt, đi thẳng ra ngoài thành đến nơi hẹn với Âu Dương Tung. Chỗ ấy có tên là chợ Long Tường. Tuổi chàng tuy còn trẻ, chưa có kinh nghiệm giang hồ gì nhiều, nhưng vừa bước ra khỏi sư môn đã gặp liên tiếp nhiều nhân vật kỳ dị và nhiều tao ngộ khác thường. Những điều ấy giúp chàng rất nhiều, khiến chàng học được cách suy nghĩ, đối với bất cứ việc gì chàng cũng đều tính toán kỹ, cộng thêm với thiên phú thông minh và kiến thức uyên bác sách vở nên đã hình thành khả năng đoán định của chàng.
Mặt trời lên cao dần, chàng đi quanh một vòng chợ Long Tường. Đột nhiên có một trung niên mặc áo lam như tiểu nhị của một khách điếm nào đó đi tới, không đợi hắn mở miệng, Sở Tiêu Phong vội cung tay :
- Vị đại ca, tại hạ xin chào!
Người áo lam ngạc nhiên :
- Các hạ là...
- Tiểu đệ là Lâm Ngọc, cầu kiến Âu Dương tiền bối.
Người ấy hừ một tiếng nói :
- Chúng ta họ Phiên, ở đây đâu có ai họ Âu Dương?
- Tiểu đệ đến từ Cái bang, có việc trọng yếu...
Hắn vẫn lắc đầu, đột nhiên hạ thấp giọng xuống :
- Có người nào theo dõi các hạ không?
- Không ai cả. Tiểu đệ đến đây rất bí mật.
Hắn thăm dò chàng một chút, rồi gằn giọng :
- Đi theo ta!
Dẫn chàng đến một tòa trang viện, hắn đẩy chàng vào xong, quan sát bên ngoài một lát rồi mới vào theo. Thấy chàng vẫn đứng đợi, hắn hỏi :
- Các hạ muốn gặp Âu Dương tiền bối?
- Tại hạ có ước hẹn với Âu Dương tiền bối.
- Được! Theo ta vào đây!
Sở Tiêu Phong được dẫn vào một vườn hoa nhỏ, ở đó đã có sẵn Âu Dương Tung và Kiều Phi Nương đứng chờ. Chúng có vẻ như dậy sớm thưởng ngoạn hoa cỏ, nhưng thực sự là đang đàm luận gì đó. Tên trung niên áo lam vội vã cúi thân :
- Kính chào chủ nhân.
Thì ra Âu Dương Tung là chủ nhân ở đây. Âu Dương Tung thăm dò nhìn chàng rồi xua tay nói với tên áo lam :
- Đi ra xem có ai theo tới đây hay không? Hãy cẩn thận chú ý, nếu phát giác khả nghi về báo cho ta biết ngay.
Tên áo lam lại cung thân quay đi. Sở Tiêu Phong bước tới, vén áo vái một cái. Âu Dương Tung không ngăn lại, cũng chẳng nói gì. Đợi chàng vái xong, y mới chậm rãi nói :
- Ngươi đến đây!
Sở Tiêu Phong đứng dậy. Hai ánh mắt Kiều Phi Nương nhìn chầm chập vào mặt chàng như cố tìm ra điều gì. Sở Tiêu Phong vẫn đứng im bất động, đầu hơi cúi xuống. Hai người ấy không hỏi chàng, chàng cũng không trả lời. Không khí im lặng ngột ngạt. Âu Dương Tung và Kiều Phi Nương lão luyện giang hồ là thế, mà cũng không tìm ra điểm nào khả nghi nơi chàng.
Nhẹ ho một tiếng, Âu Dương Tung phá vỡ sự ngột ngạt :
- Lâm Ngọc, sao ngươi không nói gì?
Sở Tiêu Phong sợ hãi :
- Vãn bối lấy làm ngượng ngùng.
- Tại vì sao?
- Vãn bối e rằng mình không thể nào ở lại Cái bang được nữa.
- Trần Trường Thanh đã hoài nghi ngươi?
- Trần trưởng lão có hoài nghi vãn bối hay không thì chưa biết, nhưng Tương Dương Phân đà chủ Dư Lập đã hoài nghi vãn bối.
- Dư Lập à? Làm sao hắn...
Sở Tiêu Phong kể tiếp :
- Dư đà chủ sai vãn bối làm một việc, vãn bối làm không xong bị đệ tử Cái bang phát hiện báo lại với hắn.
- Hắn sai ngươi làm việc gì?
- Ngầm theo dõi Ngũ Độc Ngọc Nữ.
- Ngươi không đuổi kịp con tiểu độc nữ ấy?
- Không phải đuổi không kịp mà vì lỡ bỏ mất thời gian.
- Hãy kể rõ ta nghe.
- Vâng! Dư đà chủ sai vãn bối đuổi theo Ngũ Độc Ngọc Nữ, vãn bối bèn ghé một gian hàng y phục mua áo thay đổi nên chậm mất một bước. Ngũ Độc Ngọc Nữ đã lìa Vọng Giang lâu, không biết đi đâu, nhưng xui xẻo nhất là khi vãn bối ghé thay y phục bị đệ tử Cái bang phát hiện. Do vậy, Dư đà chủ gọi vãn bối về chất vấn. Vãn bối đành nói dối, những lời nói ấy xưa nay thế nào cũng bị phát giác. Do đó vừa sáng sớm vãn bối đã vội tìm đến đây.
- Tại sao ngươi không đến đây từ tối hôm qua?
- Hôm nay mới là ngày thứ ba, tại hạ tuy rất nóng ruột, nhưng không dám mạo muội.
Âu Dương Tung gật đầu :
- Hay lắm, hay lắm! Bây giờ ngươi định ra sao?
- Nếu như lão tiền bối không thu nạp, tại hạ đành lưu lạc giang hồ, không nơi nương tựa.
- Đệ tử Cái bang rất đông, tai mắt tinh thông. Ngươi làm sao trốn thoát mãi được?
- Tại hạ không cam bó tay chịu trói, chỉ mong cậy vào số phận, mong được tiền bối thành toàn.
Dứt lời, chàng quỳ hai gối xuống. Âu Dương Tung cười ha ha lớn giọng :
- Đứng dậy, đứng dậy! Ngươi đã làm đại lễ bái sư tất nhiên đã là đệ tử của ta rồi.
Sở Tiêu Phong mỉm cười đứng dậy :
- Đa tạ tiền bối thu nạp.
Đột nhiên Âu Dương Tung quay lại Kiều Phi Nương :
- Phi Nương, ta muốn biết Ngũ Độc Ngọc Nữ hiện ở đâu?
Kiều Phi Nương tươi cười đáp :
- Vẫn còn ở bên Trì Thiên Hóa. Trì Thiên Hóa đã điểm huyệt con nha đầu ấy, nhưng chính y cũng bị nó hạ độc.
- Bây giờ vẫn còn ở trong gian thạch thất ấy chứ?
Kiều Phi Nương gật đầu. Âu Dương Tung lại hỏi :
- Cô nương ở gần Trì Thiên Hóa lâu nay có moi được tin tức gì không?
Kiều Phi Nương hậm hực :
- Tiểu tử Trì Thiên Hóa ấy kín miệng lắm, ta chẳng hiểu chút gì nội tình cả.
Âu Dương Tung mỉm cười :
- Phi Nương, cô lão luyện giang hồ, miệng lưỡi linh hoạt, chẳng lẽ không moi được tí gì sao?
- Tiểu tử Trì Thiên Hóa thực sự rất khó đối phó. Thế nhưng nếu Ngũ Độc Ngọc Nữ không chịu cho y thuốc giải độc, qua giờ ngọ hôm nay, y tất tử vong.
Âu Dương Tung cười vui vẻ :
- Nếu y chết, may ra ta biết chút đầu mối.
- Ta cũng mong như vậy!
- Hay lắm! Trước khi giờ ngọ, chúng ta hãy mau đến thạch thất ấy...
Ánh mắt y xoay qua Sở Tiêu Phong :
- Lâm Ngọc. Ngươi có cách nào để các đệ tử Cái bang không nhận ra ngươi không?
Chàng đáp :
- Đệ tử Cái bang đều được học hóa trang, đệ tử có hóa trang qua mắt được họ hay không thật là khó nói.
- Ngươi hãy đi hóa trang thử ta xem.
Sở Tiêu Phong vâng lệnh chuyển thân đi.
Sau một lúc, Sở Tiêu Phong quay trở lại, mặt chàng đã thay đổi nhưng không nhiều lắm. Kiều Phi Nương lắc đầu :
- Như vầy chưa được.
Chàng nghiêng thân :
- Xin được tiền bối chỉ giáo.
Âu Dương Tung cười cười :
- Vị Kiều tiền bối đây là một cao thủ dịch dung, nếu bà ta mà chịu chỉ giáo cho ngươi, ngươi được hưởng nhiều lắm đấy.
Kiều Phi Nương kéo tay chàng :
- Đi, ta sẽ cải trang cho ngươi.
Thủ pháp dịch dung của bà họ Kiều quả là cao minh. Chỉ chốc lát Sở Tiêu Phong đã biến đổi diện mạo. Soi vào trong gương, chính chàng cũng không nhận ra mình nữa. Sau đó, Âu Dương Tung dặn chàng ở lại giữ nhà, y và Kiều Phi Nương vội vã ra đi. Âu Dương Tung và Kiều Phi Nương đi suốt ngày hôm ấy, cho đến tối mới quay trở về. Y gọi ngay Sở Tiêu Phong đến :
- Lâm Ngọc, đêm hôm nay ta sẽ dạy võ công cho ngươi.
Chàng cung kính