Vân Phong hốt hoảng :
- Không nên mạo hiểm. Sở công tử, bản thân hắn có võ công hơn người và đối với các thuộc hạ thống trị rất nghiêm mật, nhưng hai trợ thủ cao cường nhất của hắn đều không có ở đây. Vả chăng đã mấy năm nay mọi chuyện đều do ta ứng phó an bài, vì vậy ta hiểu rõ tình hình hơn hắn rất nhiều.
Đại tiên sinh buông ra chuỗi cười âm hiểm :
- Vân Phong, sao ngươi dồn ta đến chân tường mãi thế?
Vân Phong đáp :
- Chúng ta cộng sự mấy năm nay, nhưng ta chỉ nhìn thấy bộ mặt già đeo mặt nạ da người, chứ chưa hề biết ngươi là ai?
Đại tiên sinh nhún vai :
- Ta là ai chẳng có gì quan trọng, điều quan trọng là ta đã cho cô nương quyền thế uy vọng không ai bằng. Như vậy chưa đủ hay sao?
- Ngươi là kẻ thâm trầm hư ngụy, khiến chẳng ai rõ ngươi là loại gì, chúng ta hoàn toàn chẳng hiểu gì về ngươi. Không biết ngươi là ai và chẳng biết bộ mặt thật ngươi ra sao...
Đại tiên sinh giận dữ :
- Ta cũng có máu có xương, chẳng lẽ không là người ư?
- Ngươi chỉ là một u hồn, một u hồn vĩnh viễn đe dọa mọi người.
Đại tiên sinh hừ một tiếng :
- Có lẽ chính vì vậy mà ngươi mới phản bội ta?
- Đại tiên sinh, ta có thể nói cho ngươi biết, ngươi có sức thống trị rất lớn, nhưng chẳng có một người thực sự tâm phục ngươi đâu. Mọi người mà ngươi gọi là thuộc hạ đều có hai thái độ.
- Nói xem sao, thái độ ra sao?
- Một thái độ là sợ ngươi, một thái độ là oán hận ngươi.
Đại tiên sinh cười gằn :
- Chính vì chúng sợ ta nên không dám chống lại lệnh ta, vì ta thần bí nên chúng coi ta như một vị thần.
Vân Phong cười nhạt :
- Lúc thoạt đầu có lẽ là thế thật, nhưng hiện tại thì khác rồi. Ta biết trong bảy người gọi là tiên sinh, ít nhất là có ba người oán hận ngươi.
- Nhưng vẫn còn bốn người thầm phục ta.
- Bốn người ấy theo ta biết là họ hận ngươi hơn là quý ngươi.
Thình lình Đại tiên sinh thở dài :
- Ta không ngờ thuật thống trị của ta lại thất bại đến thế.
- Chứ ngươi tưởng là ngươi thành công lắm ư?
- Ít ra ta không ngờ tất cả đều phản bội ta.
- Sự thực ngươi chẳng có ai gọi là thân tín cả đâu, ngươi hoài nghi mọi người tất nhiên mọi người cũng hoài nghi ngươi.
Đại tiên sinh trầm ngâm :
- Ta đối xử với ai khác ra sao chưa cần biết, nhưng ta đối xử với cô nương xưa nay chưa hề có gì xấu.
- Đó là cảm giác của ngươi đó thôi. Ba năm trước ta còn sùng bái ngươi chút ít, nhưng sau đó ta hiểu ta đã lầm.
- Vân Phong, cô nên rõ nếu ta thực muốn đoạt thân cô đâu phải là khó...
Vân Phong "hừ" lạnh một tiếng :
- Nhắc lại chuyện ấy ta càng oán hận ngươi, ngươi căn bản đâu coi ta là con người, ngươi chỉ muốn chiếm đoạt thân thể ta thôi.
- Nếu ta thay đổi thái độ có chiếm được cô không?
- Ba năm trước cũng có thể được, nhưng hiện nay ngươi có chết trước mặt ta, ta cũng không cảm động mảy may.
Đại tiên sinh gật đầu :
- Vân Phong, giữa cô và ta đã tuyệt dứt tình nghĩa...
Vân Phong cướp lời :
- Giữa công tử không có gì gọi là tình, cũng chẳng có gì gọi là nghĩa.
- Hay đấy, nói đã cạn lời. Chúng ta có thể tự do đấu một trận.
Vân Phong cười nhạt :
- Đại tiên sinh, ngươi cứ tự nhiên xuất thủ. Ta tin rằng có thêm Sở Tiêu Phong, công tử có thể ác đấu. Cùng lắm là cùng chết. Đối với ta, là trả hết hận oán.
Đột nhiên Đại tiên sinh động thân, nhưng hắn không tấn công Sở Tiêu Phong hoặc Vân Phong, mà lại xoay thân định đi vào cánh cửa bí ẩn kia. Sở Tiêu Phong quát lớn :
- Dừng lại!
Đại tiên sinh dừng chân, Sở Tiêu Phong nghiêm giọng :
- Sự thực ngươi là ai?
Thân hình Đại tiên sinh không xoay lại, hắn bình tĩnh đáp :
- Sở Tiêu Phong, ngươi không đủ năng lực lấy mặt nạ ta xuống. Ta là ai?
Mặc các ngươi cứ suy đoán.
- Có phải là người ta quen biết?
- Sở Tiêu Phong, chớ đoán mò. Chúng ta chưa hề quen biết.
Sở Tiêu Phong lạnh lùng :
- Ta tuy là hậu sinh vãn bối, nhưng ta tự tin ở sở kiến. Chỉ cần ngươi chỉ bỏ mặt nạ ta sẽ biết ngươi là ai.
Đại tiên sinh quét mắt quan sát tình thế. Nếu như Sở Tiêu Phong và Vân Phong liên thủ, quả nhiên cơ hội thắng của hắn cũng chẳng lớn gì. Sở Tiêu Phong nhìn qua Vân Phong :
- Cô nương.
Nàng cắt lời liền :
- Không cần nói, ta cũng mong muốn được nhìn bộ mặt thật của hắn. Sở công tử có biện pháp gì xin cứ tự do.
Sở Tiêu Phong nói :
- Đại tiên sinh nghe rõ rồi chứ?
Đại tiên sinh cất tiếng cười lớn :
- Các ngươi tưởng ta đã đến bước đường cùng rồi ư?
Sở Tiêu Phong lắc đầu :
- Không hẳn như thế. Nhưng ta tin nếu ngươi động thủ, chúng ta hai người có thắng được ngươi hay không chưa biết. Nhưng ta cho rằng đã đến lúc ngươi nên minh bạch thân phận.
- Sở Tiêu Phong, ngươi thông minh lanh lợi lắm. Đáng lẽ ta nên giết ngươi sớm hơn.
- Ta cũng lấy làm kỳ quái. Tại sao ngươi lại quá tốt với ta? Tại sao không giết ta ngay từ sớm?
- Kỳ thật, đến bây giờ ta mới hối hận. Đáng lẽ không nên để ngươi sống đến bây giờ.
Đột nhiên Đại tiên sinh nói lớn :
- Vân Phong, trong mười hai giờ nữa, chúng ta tất phải có kết quả cuối cùng. Các ngươi chỉ còn một cách duy nhất khả dĩ tránh khỏi cái chết là ngay lập tức rời bỏ khỏi nơi đây.
Hắn cất tiếng cười cực lớn, trong tiếng cười còn chưa dứt ấy, màn cửa bỗng vẹt ra, có hai người từ từ bước vào. Đó là một người già một người trẻ. Người già râu tóc đều bạc như tuyết, người trẻ xem ra chỉ mới mười sáu, mười bảy tuổi. Sở Tiêu Phong không biết họ là ai, nên không chú ý, chỉ biết hai người già trẻ ấy về tuổi tác như một ông một cháu. Nhưng Vân Phong đã biến sắc mặt :
- Các ngươi cũng đã đến đây sao?
Sở Tiêu Phong nhận ra thần sắc kinh hoảng của Vân Phong, tất hai người ấy không phải tầm thường. Chỉ nghe tiếng của lão già cười nhạt :
- Bất cứ Đại tiên sinh đến nơi nào, chúng ta đều phải...
Ngữ âm lão sững lại rồi tiếp :
- Nhị tiên sinh có phải đã phản bội Đại tiên sinh?
Vân Phong đáp :
- Nếu các ngươi đã đến từ lâu tất đã nghe rõ hết rồi.
Lão nhân gật đầu :
- Đúng vậy, chúng ta đến đã lâu lắm.
- Thế thì nhị vị cần gì phải hỏi nữa?
Lão nhân trừng mắt :
- Nhị tiên sinh có biết giữa chúng ta có quy định gì không?
- Quy định gì?
Bấy giờ Thành Phương cũng đã vào đứng sánh vai với Vương Bình, cả hai ở tư thế chuẩn bị sẵn sàng. Lão nhân râu bạc nghiêm giọng :
- Nếu như nhị tiên sinh không chịu động thủ tự tận, chúng ta đành phải thất lễ.
Vân Phong cũng bình tĩnh không kém :
- Chỉ cần các ngươi có đủ năng lực, xin mời động thủ.
Lão nhân cười gằn :
- Ý nhị tiên sinh là đã sẵn sàng chống đối?
- Đến Đại tiên sinh mà ta còn coi không ra gì, huống hồ hai ngươi.
Lão nhân xoay đầu lại nhìn thiếu niên :
- Tiểu tử này, ngươi lên trước hay ta lên trước?
Thiếu niên nọ đáp :
- Nhị tiên sinh là người bản lãnh, theo ta, chúng ta cùng tiến lên.
Sở Tiêu Phong buột miệng hỏi :
- Vân Phong cô nương, hai vị này là...
Vân Phong đáp ngay :
- Lão Thiếu song ma, các hạ có nghe bao giờ chưa?
Chàng đáp :
- Tại hạ là người thô lậu, chưa nghe qua danh hiệu ấy bao giờ.
Lão nhân mỉm cười :
- Tiểu tử ngươi mới tí tuổi đầu, đương nhiên không nghe danh hiệu của lão tử ta.
Chàng châm biếm :
- Cả hai người đều bị gọi là ma, đương nhiên cũng chẳng phải là cái gì hay hơn cả!
Vân Phong vội cảnh giác :
- Sở công tử, đừng coi thường tên thiếu niên trẻ tuổi kia. Y không phải hài đồng đâu, tuổi y chưa chắc nhỏ hơn ta đâu đấy.
Lão nhân xoay qua thiếu niên :
- Tiểu tử, nghe đấy chứ? Có người khen ngươi đấy.
Thiếu niên nhún vai :
- Khen ta ấy ư?
Lão nhân quái dị :
- Chính vậy, chính là khen ngươi!
Tên thiếu niên cười nói :
- Lão tiểu tử, ta thấy ngươi tuổi cao đức trọng, ngươi hãy tiến lên trước đi!
Sở Tiêu Phong thầm lấy làm lạ :
- Vừa rồi hai tên còn tranh nhau tiến lên, sao tự nhiên lại thay đổi tâm ý cứ đẩy đưa cho nhau?
Vân Phong lúc ấy hạ giọng :
- Sở công tử, hãy ra lệnh cho hai thuộc hạ ra ngoài.
- Để làm gì?
- Bảo họ đi báo cho các bằng hữu của công tử.
- Được! Vương Bình, Thành Phương, các vị hãy báo cho Giang đại hiệp một tiếng.
Vương Bình hỏi :
- Báo ra sao?
Sở Tiêu Phong đáp :
- Tình hình nơi đây đã thay đổi.
Vương Bình, Thành Phương cùng nói :
- Xin công tử bảo trọng.
Rồi cả hai cùng chuyển thân đi. Sở Tiêu Phong xoay lại chấn rung trường kiếm trong tay :
- Vân Phong cô nương. Hôm nay khó tránh được cuộc chiến, ngại gì không động thủ?
Vân Phong vẫn đứng yên bất động. Thiếu niên trẻ tuổi cười khinh mạn :
- Lão tiểu tử, nữ nhân này không biết trời cao đất dày, ngươi hãy tiến lên dạy nó bài học!
Chỉ nghe lão nhân râu trắng đáp :
- Tiểu tử, ngươi nói không sai. Chúng ta phải cho chúng bài học xem thử!
Tiếng nói vừa dứt, hai người đồng thời tung thân lên.
Sở Tiêu Phong cấp tốc rút kiếm đâm tới. Chỉ nghe một tiếng "Choang" ngân vang, thiếu niên xông tới Sở Tiêu Phong đã bị kiếm chàng đẩy lui bốn bước.
Đồng thời lão nhân xông tới phía Vân Phong cũng bị chưởng lực nàng đẩy tung bật lên, còn nàng phải lùi một bước. Lão nhân ở trên không lật thân rơi xuống chỗ cũ, thiếu niên đồng tử cũng đồng thời lui về nguyên vị. Sở Tiêu Phong cũng lui một bước. Vân Phong hít một hơi chân khí :
- Bọn chúng luyện tập bản lãnh bản thân tấn công thế mau như điện, và mỗi lần tấn công lại tăng thêm lợi hại. Sở công tử cẩn thận, đừng bị lay động bởi những câu nói nhảm nhí của chúng.
Sở Tiêu Phong thầm nghĩ :
- "Lần tấn công đầu tiên đã lợi hại như thế, nếu như càng tấn công càng lợi hại. Thật không dễ chống đỡ!"
Chợt nghe lão nhân nói :
- Tiểu tử này, đòn tấn công vừa rồi thế nào?
Thiếu niên đồng tử đáp :
- Tên tiểu tử kia kiếm thế rất mạnh. Theo ta, y không dễ đối phó đâu.
Lão nhân đáp :
- Chưởng thế của nhị tiên sinh cũng rất mạnh.
- Chúng ta thử thay đổi tấn công xem sao?
Lão nhân gật đầu :
- Hay lắm!
Dư âm chưa dứt, cả hai phi thân vọt lên, hai bóng nhân ảnh như hai mũi tên rời cung bắn đến. Lần này hai người quả nhiên thay đổi đối phương, thiếu niên đồng tử tấn công Vân Phong, còn lão nhân tấn công Sở Tiêu Phong.
Chỉ nghe "bùng" một tiếng, bốn người lại giao chiêu. Lão Thiếu song ma lại lui về nguyên vị, nhưng chúng lập tức bắn thân lên tấn công tới. Hai tên ấy tấn công liên tiếp bốn lần, mỗi lần hai bên lại thay đổi đối thủ, nhưng mỗi lần lại càng lui về xa hơn.
Đến lần tấn công thứ năm, Song ma đã lui ra xa đến tận cùng gian đại sảnh.
Hai bóng người lại bật thân lên, nhưng không phải tấn công Vân Phong và Sở Tiêu Phong nữa, mà lại tung cửa sổ đi mất. Vân Phong và Sở Tiêu Phong cũng đã kiệt lực chống đỡ, nên mặc cho chúng bỏ đi. Sau khi Song ma bỏ đi, Sở Tiêu Phong mới phát giác trong đại sảnh không còn ai khác, tên Đại tiên sinh nọ không biết biến mất từ bao giờ.
Sở Tiêu Phong chau mày :
- Kỳ quái, thật là kỳ quái!
Vân Phong buột miệng :
- Sở công tử kỳ quái vì tại sao Đại tiên sinh không nhân cơ hội giết chúng ta phải không?
- Chúng ta vừa mới phải đối phó với hai ma đầu, dĩ nhiên phải ngưng tụ toàn lực. Nếu như hắn xuất thủ giết chúng ta có phải dễ dàng lắm không?
Vân Phong lắc đầu :
- Trừ phi hắn buộc Song ma dừng tay. Nếu không, khi hắn xuất thủ hắn sẽ bị đẩy vào thế trước sau đều thụ địch.
- Sao? Chẳng lẽ hắn cũng không tin thuộc hạ của hắn ư?
- Xưa nay hắn không tin một ai. Hiện nay hắn lại cũng không dám tin ai nữa cả!
- Đúng. Nếu như lúc Đại tiên sinh động thủ với chúng ta, lỡ một lão một thiếu song ma ấy tấn công sau lưng hắn, chắc Đại tiên sinh nguy mất.
Sở Tiêu Phong mỉm cười :
- Vân Phong cô nương, theo cô nương hiện tại chúng ta nên làm gì?
Vân Phong thở dài :
- Ta không thể nào quay về nhà được, trừ đi theo công tử, ta không còn cách nào khác.
- Chúng ta rất cần người như cô nương, ở nơi đây cô nương là nhị tiên sinh, nhưng ở chỗ quần hùng cô nương có thể là Đại tiên sinh.
- Ta vốn chẳng phải là "tiên sinh" gì cả, ta chỉ là một nữ nhân nhiều tham vọng, nhưng từ bây giờ ta sẽ bỏ hết những tham vọng cũ. Bây giờ ta chỉ muốn làm một nữ nhân mà thôi.
- Nhưng bây giờ còn chưa thể.
- Vâng, ta biết, Đại tiên sinh còn sống thì sự biến động trong giang hồ chưa chấm dứt.
- Vân Phong cô nương, tại hạ có điểm chưa thông.
- Điểm nào?
- Các vị sự thực có liên quan gì với Xuân Thu Bút?
Vân Phong trầm ngâm một lúc :
- Sở công tử, nói ra cũng thật là kỳ quái, xưa kia bất cứ hành vi nào của chúng ta đều phải làm trong bí mật, mục đích chính là trốn tránh tai mắt của Xuân Thu Bút, nhưng hiện nay hình như lại có quan hệ với Xuân Thu Bút.
- Các vị đã tham dự vào đại hội Xuân Thu Bút xuất hiện mấy lần rồi?
- Đây là lần đầu tiên.
- Vị Đại tiên sinh thân phận và tài năng bản lãnh đến đâu, chẳng lẽ không ai biết rõ sao?
Vân Phong lại trầm ngâm một lúc mới đáp :
- Sở công tử, xưa nay ta chưa bao giờ có ý muốn tìm hiểu thân phận Đại tiên sinh, nếu sớm có ý ấy, có lẽ ta cũng có một vài cơ hội rồi.
- Nói vậy chúng ta vẫn biết rất ít về vị Đại tiên sinh ấy?
- Rất tiếc, Sở công tử, những điều ta biết về hắn chẳng nhiều hơn công tử chút nào.
- Vân cô nương, hiện tại công tử nên ra sao?
- Đại tiên sinh cố tình bảo vệ sự thần bí, chưa hề dám lộ mặt thật với công tử, nếu một mai có bỏ mặt nạ ra cũng chẳng ai nhận biết, vì vậy từ nay chúng ta cần nên lưu tâm đến những người lạ mặt.
Sở Tiêu Phong hỏi :
- Cô nương, trong quí bang hội ở nơi này có nhiều thuộc hạ lắm không?
- Nhiều.
- Vân cô nương, thế cô nương sẽ chuẩn bị đối phó với chúng ra sao?
- Sở công tử, chúng ta có bảy vị chức vụ "tiên sinh".
- Phải chăng là do căn cứ vào võ công?
- Không, theo ta biết, trong những vị được gọi là "tiên sinh", trừ Đại tiên sinh võ công khó lường ra, võ công cao nhất là hai vị Tam tiên sinh và Thất tiên sinh.
- So với tại hạ, cô nương ra sao?
- Chúng ta chưa hề tỉ thí với nhau, nhưng theo ta quan sát, võ công của họ tựa hồ không kém gì ta.
Sở Tiêu Phong gật gật đầu. Sau một thoáng nữa, Thành Phương đã dẫn Giang Phi Tinh và năm anh hùng nữa đến. Giang Phi Tinh nhìn Vân Phong với con mắt thăm dò rồi nói