Thế mà Vân Phong lấy làm thỏa mãn tự nghĩ :
- "Thuộc hạ của Sở Tiêu Phong quả là không kém."
Bấy giờ Đại tiên sinh vẫn an nhiên ngồi trên ghế nhìn tình hình ác đấu của Lão Thiếu song ma, mục quang hắn thoáng nét kinh dị. Sở Tiểu Phong cười nói :
- Đại tiên sinh, nếu chỉ nhìn bề ngoài, chiêu thế ngươi vừa thi triển cũng có chút ít kinh thế hải tục đấy, nhưng cũng biết, có thể ta không tinh luyện bằng ngươi thôi.
Đại tiên sinh gật đầu :
- Hay lắm, nếu thực như thế, ta cũng không thể để cho ngươi sống.
- Ngày mai là ngày Xuân Thu Bút xuất hiện, tuy ta chưa hiểu rõ ngươi quan hệ thế nào với Xuân Thu Bút nhưng theo ta nhất định ngươi phải có liên quan.
- Sở Tiêu Phong, ngươi thực quá thông minh, chẳng qua theo ta biết người quá thông minh xưa nay khó sống lâu được.
- Không phải ta thông minh đâu, mà vì ngươi coi mọi kẻ đều ngu ngốc, thí dụ ngươi dong cờ dong trống định đoạt bá chủ giang hồ mà cứ tưởng che giấu được tai mắt thiên hạ ư? Hay là giống như ngươi đeo cái mặt nạ lên đầu rồi cứ cho rằng mình che giấu được thân phận, không ai nhận ra ngươi nữa ư?
- Ít ra là đến bây giờ chưa ai nhận ra ta là ai?
Sở Tiêu Phong gật đầu :
- Điều ấy đúng là có nhưng không phải vĩnh viễn sẽ như vậy, người ta rồi sẽ lột mặt nạ ngươi xuống ngay thôi.
- Kỳ thực chẳng cần người khác tháo mặt nạ của ta, đến lúc cần phải tháo bỏ, tự ta sẽ là người tháo bỏ.
- Rất tiếc chúng ta không thể đợi đến lúc ấy được.
- Sở Tiêu Phong, ngươi cần nhìn thấy chân diện mục của ta lắm sao?
- Đại tiên sinh, ngươi định đặt điều kiện gì ư?
- Đúng, điều kiện là ngươi hãy cho ta biết, người nào đã cho ngươi bộ kiếm phổ vô danh kia?
Sở Tiêu Phong thầm thở dài :
- Xem ra sự việc đã bắt đầu có mạch lạc rồi đây.
Tâm niệm chuyển động, miệng chàng đáp :
- Người ấy có quan hệ gì với ngươi?
- Điều kiện trao đổi, ngươi cứ việc kể rõ mọi việc về bản kiếm phổ ấy, ta sẽ tháo bỏ mặt nạ ra cho ngươi xem.
- Đại tiên sinh, giữa hai chúng ta có gì khiến ta tin tưởng được?
Đại tiên sinh nhìn qua tình hình trận ác đấu của Lão Thiếu song ma và Giang Phi Tình rồi đáp :
- Bọn chúng còn phải đấu một thời gian nữa đủ cho ta và ngươi đàm luận xong, Sở Tiêu Phong, ngươi hãy mau quyết định.
- Quyết định cái gì?
- Điều kiện chúng ta đang thảo luận.
- Ta đã quyết định rồi, ta tự cho là ta có độ tin cậy cao hơn ngươi.
- Ý vậy là sao?
- Ý là ngươi phải tháo bỏ mặt nạ trước, sau khi chúng ta nhìn được chân diện mục ngươi, sau đó ta sẽ cho ngươi biết lai lịch kiếm phổ vô danh kia.
Đại tiên sinh trầm ngâm một chút :
- Thôi được, thế nhưng ngươi phải trả lời trước câu này. Bản kiếm phổ ấy hiện giờ ở đâu?
- Ta thiêu hủy nó rồi!
- Nói vậy là nó không còn ở trần gian nữa?
- Đúng, ngươi đừng hy vọng gì nữa.
- Sở Tiêu Phong, có nhiều võ công hình như ngươi không học từ trong kiếm phổ ấy, phải chăng là do tài trí thiên phú của ngươi?
Sở Tiêu Phong không đáp vào câu hỏi ấy mà lại quát lớn :
- Đại tiên sinh, ngươi và ta hãy tiếp tục động thủ.
Đại tiên sinh quét mắt nhìn chàng và Vân Phong :
- Cả hai cùng xuất thủ hay chỉ một người.
Vân Phong nhún vai :
- Đó là việc của chúng ta, không cần ngươi quan tâm.
- Được! Cả hai cứ việc liên thủ.
- Đại tiên sinh, dụng tâm của ngươi ta hiểu rất rõ, ngươi cố ý kéo dài thời gian đợi viện thủ đến nơi, đúng hay không?
Đại tiên sinh gật đầu :
- Đúng vậy!
Vân Phong mỉa mai :
- Đáng tiếc, chúng ta không cho ngươi có cơ hội ấy đâu.
Đột nhiên nàng đánh tới một chưởng, Đại tiên sinh không né tránh đưa chưởng chạm tới ngực Đại tiên sinh, thình lình nàng thu chưởng lại, Đại tiên sinh hỏi :
- Tại sao cô nương không đánh tới?
Vân Phong lắc đầu :
- Kẻ âm hiểm như ngươi mà không chịu tránh chưởng, chắc rằng vì có chuẩn bị gì rồi?
- Vân Phong, gan cô nương nhỏ quá, làm sao mà đả thương ta được.
Vân Phong quay sang Sở Tiêu Phong :
- Sở công tử, ta càng suy nghĩ càng có cảm giác không nên đối chưởng với loại người như tên Đại tiên sinh này, bởi vậy ta mới thu hồi chưởng thế.
Sở Tiêu Phong gật đầu :
- Có lẽ trong thân hắn có mặc áo giáp.
Vân Phong nói :
- Nếu chỉ là áo giáp không đáng kể, nhưng theo ta thân hắn có khả năng giấu cả độc châm trong áo giáp ấy nữa.
- Với tính tình âm hiểm của hắn, có thể có khả năng ấy lắm.
Chàng xoay qua Thành Phương mượn thanh trường kiếm khác rồi quay lại Đại tiên sinh, lạnh lùng quát :
- Đại tiên sinh hãy tiếp chiêu!
Kiếm chàng hốt nhiên vọt đâm tới đồng thời Vân Phong cũng vung tay một luồng sáng lấp lánh từ ống tay áo nàng bắn ra. Đại tiên sinh nhìn hai người tấn công cùng lúc nhưng hắn vẫn lạnh lùng khinh thường. Trường kiếm đâm nhắm vào bụng dưới hắn còn ám khí Vân Phong bắn vào trước ngực hắn. Hai điểm ấy đều là những điểm yếu hại trí mạng nhưng chỉ nghe "đinh đinh" hai tiếng chỗ trường kiếm Sở Tiêu Phong đâm trúng như đụng phải một phiến sa thép, ám khí bắn trúng ngực Đại tiên sinh cũng như chạm phải vách sắt, "cheng" một tiếng ám khí bật lại, đó là một mũi đao nhỏ như lá liễu. Đại tiên sinh chớp nhoáng xuất thủ, hai ngón tay cái và ngón giữa bấu vào thân kiếm Sở Tiêu Phong, hắn cười nói :
- Võ công chân chính biến hóa ảo diệu, không cần chiêu thức phiền tạp mà là ở chỗ vận dụng thủ pháp, ngươi tuy học được "Đại La thập nhị thức", nhưng không có tài nào thi triển được đâu!
Sở Tiêu Phong cũng cười đáp :
- Đại tiên sinh, tại hạ rất bội phục các hạ đã chuẩn bị bảo vệ thân mình, người võ lâm có chuẩn bị áo giáp bên trong như các hạ thực sự không nhiều...
Không biết từ bao giờ, Vân Phong đã đeo những vuốt sắt vào tay, nàng đứng sau lưng Sở Tiêu Phong hai mắt chăm chăm nhìn vào hai tay Đại tiên sinh, hắn chỉ cần động thủ là mấy móng vuốt sắt nhọn của Vân Phong sẽ lập tức chộp cào tới liền. Ở vào thế hiểm nghèo tới đâu Sở Tiêu Phong vẫn giữ được vẻ bình tĩnh. Công phu trấn tĩnh của chàng giúp chàng bảo trì được năng lực phản kích chiêu tối hậu. Vân Phong nhẹ thở :
- Sở công tử, thời gian càng kéo dài đối với chúng ta càng bất lợi, chi bằng cứ động thủ ngay bây giờ, may ra chúng ta còn có cơ hội thủ thắng.
Sở Tiêu Phong buông hai tiếng "hay lắm", tay hữu chàng liền đưa trường kiếm, đồng thời tung cước đá vào bụng dưới Đại tiên sinh, Vân Phong cũng đồng thời xuất thủ, tay hữu nàng chụp tới cổ tay hữu Đại tiên sinh còn tay tả xuất chỉ công hãm yết hầu. Thân hình Đại tiên sinh xoay chuyển mau như gió, tay hữu tăng thêm kình lực, búng gãy trường kiếm của Sở Tiêu Phong. Dường như những móng sắt của Vân Phong là khắc tinh của Đại tiên sinh, hắn có thể không coi thường trường kiếm vào đâu nhưng hắn lại lo sợ về hai vuốt sắt của Vân Phong, vì vậy trong trận đấu Vân Phong chiếm được ưu thế rất lớn. Liên tiếp hai lần Sở Tiêu Phong bị chặt gãy hai thanh trường kiếm, chàng cảm thấy khó chịu. Thế công hùng hậu của Vân Phong giúp chàng đủ thời gian ra hiệu cho Tất Viên đưa thêm trường kiếm khác.
Sở Tiêu Phong gầm lên một tiếng, trường kiếm đảo lộn bắn tới thi triển "Đại La thập nhị thức", uy thế cực kỳ mãnh liệt. Vân Phong vừa tấn công chín chiêu liên hoàn trong mười ba tuyệt chiêu của nàng đã bị uy lực của "Đại La thập nhị thức" đẩy bạt ra. Nàng biết uy lực của "Đại La thập nhị thức" không cần sự liên thủ của nàng nữa.
Thân hình Đại tiên sinh vẫn chuyển động trong vòng chu vi ba thước, thủ pháp điểm huyệt của hắn khống chế thế tấn công lợi hại của Vân Phong, nếu như hắn không e dè mấy móng vuốt sắt nhọn kia, có lẽ hắn đã giết được Vân Phong rồi. Nhưng "Đại La kiếm thức" của Sở Tiêu Phong lại hoàn toàn khác, buộc Đại tiên sinh phải dốc toàn lực ra ứng phó. Chỉ thấy hai tay hắn huy động như chong chóng nghênh đón kiếm thế của Sở Tiêu Phong. Tiếng sắt thép "đinh đinh đang đang" chạm nhau liên tục đánh bật trường kiếm trong tay Sở Tiêu Phong ra.
Sự biến hóa của "Đại La thập nhị thức", Đại tiên sinh vốn cũng đã học rõ nên sau khi đánh bật bốn kiếm của chàng, hắn thừa cơ phản kích, quyền hắn rít gió đâm thẳng tới. Sở Tiêu Phong cũng đã động thủ với nhiều cao thủ nhưng chưa hề gặp ai có quyền thế dữ dội đến vậy, buộc chàng phải lui lại ba bốn thước. Vân Phong lại phi thân tới tấn công liền ba chiêu, Sở Tiêu Phong kịp thời huy động kiếm cùng tấn công tiếp.
Ba người triển khai trận ác đấu. Móng sắc Vân Phong cực kỳ lợi hại, cộng với "Đại La kiếm thức" của Sở Tiêu Phong, thế mà chỉ giữ được thế quân bình với Đại tiên sinh. "Đại La kiếm thức" có uy lực rất lớn, may mà Vân Phong cũng có hiểu phần nào kiếm thức ấy nên mới tạm thời phối hợp được với kiếm thế của chàng.
Lúc ban đầu sự phối hợp giữa Sở Tiêu Phong và Vân Phong chưa thuần nhuyễn lắm, nhưng càng đánh lâu sự phối hợp ấy càng thuần thục. Chỉ phong, kiếm chiêu nhờ sự thuần thục ấy mà thêm phần lợi hại, Đại tiên sinh đầu tiên ứng phó còn dễ dàng, nhưng dần dần càng lúc càng phải cật lực đối phó.
Giang Phi Tinh, Vương Bình và Lão Thiếu song ma đã dừng tay từ lúc nào, hai bên thu thế nghiêm mật quan sát nhau. Lão Thiếu song ma thực ra không chú ý đến Giang Phi Tinh, bằng chú ý vào trận đấu giữa ba người Đại tiên sinh, Sở Tiêu Phong và Vân Phong.
Bấy giờ Vân Phong vừa tấn công điên cuồng vừa nói :
- Đại tiên sinh, ta tưởng ngươi có bản lãnh gì ghê gớm lắm, té ra bây giờ mới biết cũng chỉ là tâm thường thế thôi.
Đại tiên sinh đáp :
- Con đường tới thắng lợi của các ngươi còn xa lắm, đừng đắc ý quá sớm.
Vân Phong trả đũa :
- Đại tiên sinh, ít ra bao nhiêu sợ hãi đối với ngươi đã tiêu tan hết, bất giác ngươi cũng chỉ là một tên bình thường thế thôi.
- Còn quá khứ, ngươi coi ta như thế nào?
- Quá khứ có lúc ta đã coi ngươi như một vị thần.
- Vân Phong, Đại tiên sinh vẫn là Đại tiên sinh, ngươi cẩn thận đấy!
Hốt nhiên tay hữu Đại tiên sinh rung mạnh, trong tay hắn đã vọt ra một lưỡi kiếm, đó là một lưỡi đoạn kiếm dài chỉ độ năm tấc, có đoạn kiếm trong tay, uy lực Đại tiên sinh gia tăng gấp bội. Kiếm thế Sở Tiêu Phong đang tung hoành lập tức bị khống chế. Vuốt sắc chỉ phong của Vân Phong cũng bị Kim kiếm đánh bật ra.
Đại tiên sinh đang ở thế hạ phong đột nhiên chiếm lại được ưu thế. Giang Phi Tinh múa loạn trường đao gầm thét :
- Sở đệ, có cần lão phu đây giúp sức không?
Chợt nghe một thanh âm lạnh như băng :
- Đao quá vô thanh Giang Phi Tinh, ngươi còn sống mãi đến bây giờ ư?
Ngẩng đầu nhìn ra, không biết từ lúc nào đã có hai trung niên mặc áo đen tuyền xuất hiện ở trong đại sảnh. Vân Phong lanh lảnh quát lớn :
- Lùi!
Nàng lùi lại sau năm thước trước tiên. Sở Tiêu Phong cũng vội vàng lùi lại theo nàng. Đại tiên sinh thu Kim kiếm lại. Vân Phong quay nhìn hai trung niên :
- Ồ! Lão tam, lão tứ.
Hai trung niên áo đen lạnh lẽo đưa mắt nhìn Vân Phong :
- Nhị tiên sinh, trong này xảy ra việc gì?
Đại tiên sinh cướp lời :
- Còn việc gì nữa? Nhị tiên sinh đã phản bội chúng ta.
Hai trung niên áo đen bước chậm tiến về phía Đại tiên sinh, khi đến cạnh thân hắn, cả hai dừng lại. Giang Phi Tinh đã muốn động thủ nhưng bị Sở Tiêu Phong ra hiệu ngăn cản. Đại tiên sinh cười gằn :
- Tam tiên sinh, tứ tiên sinh, các ngươi làm sao vào đây được?
Hai trung niên áo đen cùng cung thân đáp :
- Chúng tôi vòng qua trạm gác của Hàm sa xạ ảnh, giết chết bốn tên canh gác mới vào được tới đây.
Đại tiên sinh khen ngợi :
- Hay lắm, lão tam, tên cầm kiếm kia chính là Sở Tiêu Phong, ta giao y cho ngươi, hãy giết chết y cho ta!
Tên áo đen đứng bên tả vâng một tiếng, cất bước đến gần Sở Tiêu Phong.
Vân Phong lạnh lùng buông tiếng :
- Vu lão tam, hãy đứng lại!
Vu lão tam dừng chân :
- Nhị tiên sinh, có chuyện gì?
Vân Phong đáp :
- Vừa rồi, chúng ta mới động thủ với Đại tiên sinh.
Vu lão tam gật đầu :
- Như vậy là bội phản!
Đại tiên sinh xen lời :
- Đúng! Sự bội phản trắng trợn.
Vân Phong tiếp :
- Ta muốn báo cho các ngươi hai việc.
- Được, nhị tiên sinh cứ nói.
- Chúng ta đã động thủ với Đại tiên sinh, thế mà vẫn còn sống.
Vu lão tam ngắt lời :
- Nhị tiên sinh, nếu như tiên sinh định nói đùa thì câu nói đùa ấy chẳng đáng cười chút nào.
- Đây không phải nói đùa, ta nói nghiêm trang đấy, điều quan trọng ta muốn chứng minh là Đại tiên sinh không giết được ta, chứng tỏ hắn cũng chỉ là người bình thường, chứ chẳng phải là thần thánh gì, hắn cũng giống như chúng ta, chỉ có võ công hơi cao hơn chúng ta chút ít, nhưng cũng chẳng phải cao hơn gì nhiều.
Vu lão tam cười nhạt, lại cất bước tiến tới Sở Tiêu Phong. Vân Phong kêu lên :
- Vu lão tam, vì sao ngươi muốn giết Sở Tiêu Phong?
Vu lão tam buông gọn :
- Phụng lệnh!
- Phụng lệnh của ai?
- Tự nhiên là của Đại tiên sinh.
- Đại tiên sinh là ai?
Vu lão tam ngẩng mặt :
- Đại tiên sinh là Đại tiên sinh có gì cần hoài nghi nữa?
Vân Phong cười lạnh một tiếng :
- Bất luận là ai hễ đeo mặt nạ lên đầu đều gọi là Đại tiên sinh phải không?
Vu lão tam ấp úng :
- Cái ấy... cái ấy...
Vân Phong dồn tới :
- Ta nghĩ mãi không hiểu Đại tiên sinh là loại nhân vật gì?
Vu lão tam quay đầu lại nhìn Đại tiên sinh một cái. Đại tiên sinh buông giọng lạnh lùng :
- Vu lão tam, ngươi hoài nghi ư?
Vu lão tam đáp :
- Thuộc hạ suy nghĩ về lời nói của nhị tiên sinh.
Đại tiên sinh quắc mắt :
- Lời của nhị tiên sinh có gì đáng tin?
Vu lão tam đáp :
- Lời của nhị tiên sinh đúng là không biết có nên tin hay không?
Đại tiên sinh nở nụ cười nham hiểm :
- Vu lão tam, ngươi cũng định ý có phản bội đấy ư?
Vu lão tam xoa hai tay :
- Lời của Vân Phong cô nương nói không sai, chúng ta giết người liều thân mạng sự thực vì cái gì? Đại tiên sinh xưa nay hạ lệnh sai khiến chúng ta, nhưng Đại tiên sinh sự thật là ai?
Đại tiên sinh buông thõng :
- Ta là Đại tiên sinh chứ là ai nữa?
Vu lão tam cười mỉa mai :
- Nhưng Đại tiên sinh là ai chứ?
Đại tiên sinh lần này cười gượng :
- Ta chính là ta.
Vu lão tam lắc đầu :
- Mấy năm nay trong lòng chúng ta đều có nghi vấn, chúng ta phụng lệnh hành sự nhưng sự thực là phụng lệnh ai? Nghi vấn ấy càng ngày càng đè nặng lòng chúng ta.
Đại tiên sinh quát lên :
- Các ngươi đã nghi ngờ sao không nói ra?
Vu lão tam nói :
- Nghi vấn ấy đã mọc rễ trong lòng chúng ta nhưng không có thời cơ nói ra.
- Bây giờ đã đến thời cơ, đúng không?
- Vâng.
Đại tiên sinh quay lại nhìn tứ tiên sinh :
- Thiết lão tứ, ngươi có ý kiến gì không?
Thiết lão tứ đáp :
- Cũng giống như lão tam, thuộc hạ nghĩ rằng câu chuyện này nên làm rõ một lần.
- Lẽ nào các ngươi nghi ngờ thân phận Đại tiên sinh ta ư?
- Mấy năm nay chúng ta chưa hề được nhìn thấy mặt thật Đại tiên sinh, chúng ta cần phải biết cho rõ.
- Sau khi nhìn rõ thì sao?
Vân Phong xen vào đáp :
- Sau khi nhìn rõ, chúng ta sẽ thương lượng cách giải quyết.
Đại tiên sinh gằn giọng :
- Vu lão tam, Thiết lão tứ, ta đợi câu trả lời của các ngươi.
Vu lão tam đáp :
- Vân Phong cô nương nói đúng đó, hãy cho biết rõ thân phận của Đại tiên sinh trước, chúng ta mới thương lượng được cách giải quyết.
Đột nhiên Đại tiên sinh chuyển thân bước ra phía ngoài. Vân Phong lanh lảnh quát lớn :
- Đứng lại!
Đại tiên sinh càng tăng cước bộ chạy về phía cửa. Thình lình có hai người xuất hiện ngay trước cửa đại sảnh, đó là hai người mù mặc áo xám chính là Hàm Sa Xạ Ảnh. Hai người đã mù mấy chục năm nhưng võ công tuyệt cao và luyện được thính giác, vị giác khó có ai hơn. Chúng có thể nghe rõ tiếng lá rơi cách xa mười trượng, và có thể ngửi được mùi từ thân người, phân biệt được người quen kẻ lạ.
Bước chân Đại tiên sinh rất mau, cơ hồ sắp đụng vào hai người mù ấy. Vội vàng thu cước bộ, Đại tiên sinh lùi lại năm bước ngạc nhiên.
- Là các ngươi đấy ư?
Hàm Sa Xạ Ảnh là hai ngoại hiệu của hai người, sau khi chúng mù mắt liền cùng nhau khổ luyện một loại ám khí tuyệt độc phối hợp thi triển với võ công cao cường của chúng.
Chưa bao giờ có người nào biết chiêu tấn công của chúng có phải phối hợp với ám khí hay không, vì vậy kẻ chết dưới tay chúng đã nhiều nhưng đều như hòn đá rơi xuống sa mạc. Hàm Sa Xạ Ảnh nổi tiếng hung ác từ đó. Ngoại hiệu của chúng càng lúc càng nổi nên che giấu mất tên họ của chúng. Hai người ấy vốn là anh em cùng họ, qua nhiều năm hợp tác liên thủ đã quen thuộc tính nết nhau.
Chúng họ Hồng, người anh là Hồng Phi, người em là Hồng Sơn.
Hàm Sa Hồng Phi cười lạnh một tiếng :
- Là Đại tiên sinh đấy ư?
Đại tiên sinh đáp :
- Trí nhớ ngươi rất cao minh, ta nhớ ta chỉ nói chuyện qua với ngươi có một lần.
Hàm Sa Hồng Phi đáp :
- Một lần là quá đủ, bất luận âm thanh của bất cứ ai, huynh đệ chúng ta chỉ nghe qua một lần là vĩnh viễn nhớ suốt đời.
Đại tiên sinh chau mày :
- Hàm Sa Xạ Ảnh...
Hồng Phi và Hồng Sơn cùng đáp :
- Vâng, Đại tiên sinh.
Đại tiên sinh nói :
- Nếu như các ngươi đã xác định ta là Đại tiên sinh sao lại vô lễ như thế?
Xạ Ảnh Hồng Sơn lạnh lùng đáp :
- Đại tiên sinh, trong bang hội này huynh đệ chúng ta bất quá chỉ là thân phận hộ vệ nhưng xưa nay đều nghiêm cẩn tuân lệnh đâu có làm việc gì lầm lỡ.
Đại tiên sinh gật đầu :
- Đúng vậy huynh đệ các ngươi chấp hành mệnh lệnh xưa nay nghiêm cẩn rất xứng đáng giữ chức chủ trì hình đường.
Hàm Sa Hồng Phi từ chối :
- Không cần thiết, người quý ở chỗ tự hiểu mình, võ công huynh đệ chúng ta có lẽ cũng không kém ai nhưng hai mắt đui mù không nhìn thấy vật gì, rất khó truy tìm thủ phạm xa xôi, tập nã tội phạm và chủ trì hình đường được.
Hai mắt Đại tiên sinh phát lửa giận nhưng hắn không biểu lộ thái độ phát tác ra chậm rãi nói :
- Các ngươi đã biết thân ở trong bang hội và cũng biết ta chính là Đại tiên sinh, tại sao lại dám vô lễ?
Vân Phong xen vào nói :
- Chúng tuy biết ngươi là người trong bang hội giữ chức vụ Đại tiên sinh nhưng những hành động giết người bừa bãi của ngươi xưa nay, họ đã lấy làm bất mãn.
Đại tiên sinh cười nhạt :
- Hồng Phi, Hồng Sơn, các ngươi biết thủ phạm giết những người phòng thủ ngoài kia là ai không?
Hồng Phi hỏi :
- Là người nào?
- Là tam tiên sinh và tứ tiên sinh.
Xạ Ảnh Hồng Sơn cười gằn :
- Điều đó chính huynh đệ chúng ta chưa hiểu, tam tiên sinh và tứ tiên sinh tại sao lại giết người chính của chúng ta?
Hàm Sa Hồng Phi lạnh lùng tiếp :
- Chúng ta vâng lệnh bảo vệ nơi này, bất cứ ai cũng không được vượt qua, không ngờ tam tiên sinh và tứ tiên sinh dám giết bốn người của chúng ta xông vào, huống gì lệnh cấm chưa được giải trừ, nếu ai xông vào gian nhà này là trách nhiệm của huynh đệ chúng ta, đúng không?
Đại tiên sinh nói :
- Ta lấy thân phận Đại tiên sinh báo cho các ngươi biết, Vu lão tam và Thiết lão tứ cũng phụng lệnh ta đến nơi này, các ngươi đừng quản gì việc ấy, hãy lui về chỗ cũ của mình đi!
Hồng Phi lắc đầu :
- Đại tiên sinh là nhân vật lãnh tụ bang hội, lời nói ra là mệnh lệnh, nhưng lệnh trước khi giải trừ lại hạ lệnh thứ hai, thực sự khiến thuộc hạ không thể vâng theo được.
Đại tiên sinh cười lạnh một tiếng :
- Các ngươi có biết người hạ lệnh cho các ngươi bảo vệ chung quanh cấm chỉ mọi người vào đây là ai không?
Hồng Phi lắc đầu :
- Chúng ta chỉ biết nghe lệnh hành sự không cần biết người nào.
- Thật bất hạnh, trong bang hội chúng ta có một phản đồ, đó là nhị tiên sinh đã truyền lệnh cho các ngươi đó.
Hồng Phi bật kêu lên :
- A! Nhị tiên sinh phản bội Đại tiên sinh ư?
Đại tiên sinh liếc Vân Phong một cái, đáp :
- Đúng vậy, hiện tại nhị tiên sinh cũng đang ở đây, ta gọi tam tiên sinh và tứ tiên sinh đến đây chính là để xử trí việc này.
Hồng Sơn nói :
- Đại tiên sinh, huynh đệ chúng ta không có mắt nhìn thấy gì, nhưng chúng ta có cảm giác dường như Đại tiên sinh đang có ý định đào tẩu.
Đại tiên sinh giận dữ :
- Hàm Sa Xạ Ảnh, ta đã rộng lượng với các ngươi nhiều rồi, nếu các ngươi không giữ lễ với ta chẳng lẽ không sợ nghiêm hình hay sao?
Hồng Phi đáp :
- Sợ chứ, vì vậy chúng ta mới nghiêm cẩn tuân theo mệnh lệnh làm hết trách nhiệm được giao phó.
Hai huynh đệ mỗi người nói một câu nghe rất hợp lý khiến Đại tiên sinh nghẹn lời. Bấy giờ đột nhiên Thiết lão tứ mở miệng :
- Hàm Sa Xạ Ảnh, huynh đệ các ngươi cứ lui bước đi, việc lão tam giết thuộc hạ của các ngươi ngày mai chúng ta sẽ tính toán.
Hồng Phi cười gượng gạo :
- Tứ tiên sinh nói như thế, huynh đệ chúng tôi xin vâng lời, tại hạ xin cáo lui.
Thái độ hai tên ấy thay đổi đột ngột, trở thành cung cung kính kính vái một vái dài lui ra. Đại tiên sinh nhìn theo bóng hai người, trong ánh mắt hắn thoáng qua nét kỳ dị. Vu lão tam ho khan một tiếng :
- Đại tiên sinh, bây giờ chúng ta nên tiếp tục bàn việc chúng ta.
Đại tiên sinh lạnh lùng :
- Phải chăng các ngươi đã hẹn sẵn cùng nhau phản bội ta?
Vu lão tam lắc đầu :
- Không, Đại tiên sinh, chúng ta chỉ muốn thấy chân diện mục của Đại tiên sinh cho biết là ai?
- Sau khi nhìn thấy thì sao?
Vu lão tam ngẩn người nhìn Thiết lão tứ, nhất thời không biết trả lời ra sao.
Thiết lão tứ trầm ngâm một thoáng rồi đáp :
- Đại tiên sinh là thủ lãnh của chúng ta, chúng ta xưa nay vẫn kính trọng nào ngờ giữa chúng ta hình như chẳng ai chịu thành khẩn đối xử với nhau.
Vu lão tam gật đầu :
- Đúng, Đại tiên sinh, chúng ta hy vọng ngài tháo bỏ mặt nạ, chúng ta sẽ đàm luận thẳng thắn, chúng ta sẵn sàng cùng Đại tiên sinh thực hiện nguyện vọng bấy lâu nay.
Đại tiên sinh đáp :
- Đúng vậy, chúng ta đã đi nửa chặng đường sắp đạt tới mục đích rồi, bây giờ đúng là lúc ta nên tháo bỏ mặt nạ.
Vân Phong hỏi :
- Đại tiên sinh, ý ngươi muốn nói là đại cục coi như sắp xong hay là cần bắt đầu tiến hành?
Đại tiên sinh lạnh lùng đáp :
- Vân Phong, ngươi dụng tâm định khiêu khích gì chúng ta?
Vân Phong đáp :
- Quá khứ, chúng ta vẫn coi ngươi là thủ lĩnh, tuân theo mệnh lệnh của ngươi liều thân xá mạng không dám một lời oán than, nhưng ngươi đừng tưởng mọi hành vi của ngươi chúng ta đều tin hết đâu.
Đại tiên sinh nói :
- Quá khứ, lẽ nào ngươi đã nghĩ tới vấn đề ngày hôm nay?
- Ta đã nghĩ tới từ lâu, chẳng qua không rõ rệt bằng hôm nay mà thôi.
Vu lão tam nói :
- Đại tiên sinh, nhị tiên sinh nói không sai, trong lòng chúng ta đã có phần không tín nhiệm ngài, chỉ bất quá, chúng ta không nói ra đấy thôi.
Đại tiên sinh ngạc nhiên :
- Đã không tín nhiệm ta, tại sao lại không nói ra?
Thiết lão tứ đáp :
- Thực ra vì chưa có cơ hội.
Vân Phong nói :
- Ngươi nhất định muốn ta nói ra cho ngươi nghe chứ?
- Phải, ta hy vọng các ngươi cứ nói minh bạch xem có phải các ngươi đã âm mưu cấu kết với nhau.
- Ngươi đoán sai lầm rồi, chúng ta không hề cấu kết, tất cả đều đã hoài nghi ngươi nhưng đều giấu kín trong lòng, sự thần bí của ngươi chẳng những khiến chúng ta nghi ngờ mà còn khiến chúng ta sợ sệt, lòng nghi hoặc tuy có từ lâu nhưng không ai dám nói ra, ngươi luôn luôn buộc ta phải thay mặt ngươi truyền lệnh, ngươi lại đặt hai nơi truyền lệnh khác nhau, cái tường đó không phải chỉ có nguyên nhân một ngày, dụng tâm âm độc của ngươi, chẳng những một mình ta biết mà cả lão tam, lão tứ cũng biết, ngươi còn định giở trò ma quỷ gì nữa?
Đại tiên sinh cười gằn, không đáp vào câu hỏi :
- Các ngươi muốn biết về đảm lượng của ta không?
- Sở Tiêu Phong đã cho ta biết ngươi dùng trăm phương ngàn kế giết y, nhưng đến hôm nay y vẫn còn sống đây.
- Sự thật đó là do ta muốn cho y sống, chứ nếu ta cần giết thật y làm gì còn sống được nữa?
- Ta hiểu rất rõ, khi ở trong thành Tương Dương ngươi đã giết y, sau đó ngươi cũng định giết y lần nữa, chỉ có một lần ngươi có bắt sống y.
Đại tiên sinh trầm ngâm :
- Vì vậy mà cô nương dám bội phản ta?
- Hừ, không phải một mình ta đâu, e rằng nhiều người thân cận ngươi cũng đều có ý phản bội ngươi đó.
Đại tiên sinh lừ mắt xoay ngang qua :
- Vu lão tam, Thiết lão tứ, các ngươi nói đi, phải chăng các ngươi đã quyết tâm phản bội ta?
Hai con mắt sáng rực như hai ngọn đèn của Đại tiên sinh không ngừng chuyển động nhìn tam tứ tiên sinh một cách áp đảo. Vu lão tam thở nhẹ :
- Đại tiên sinh, bọn tiểu đệ chỉ muốn hiểu rõ Đại tiên sinh hơn một chút.
Nhiều năm bị tên Đại tiên sinh uy hiếp nên khi chạm vào hai ánh mắt của hắn, hai người vẫn còn chút e sợ. Đại tiên sinh nói :
- Cái mà các ngươi gọi là "thần bí" là vì ta đeo cái mặt nạ này, phải không?
Vu lão tam đáp :
- Đại tiên sinh, đó chính là mong muốn của chúng ta.
Đại tiên sinh gật đầu :
- Được lắm, ta có thể tháo bỏ mặt nạ tức khắc, bất quá bây giờ các ngươi cần phải biểu lộ lập trường dứt khoát, thứ nhất ta muốn các ngươi quyết định nếu như sau khi ta tháo bỏ mặt nạ, các ngươi còn tuân theo mệnh lệnh của ta nữa hay không?
Thiết lão tứ đáp :
- Nếu như hôm nay chúng ta lấy lòng thành đối xử với nhau, đương nhiên chúng ta vẫn tuân theo mệnh lệnh Đại tiên sinh.
- Thế thì hay lắm, nếu ta ra lệnh các ngươi giết chết Vân Phong thì sao?
Vu lão tam ngẩn người :
- Đại tiên sinh nói là nhị tiên sinh ấy ư?
- Đúng.
- Cái ấy... Vân cô nương là thân phận nhị tiên sinh, chúng ta làm sao dám phạm thượng?
- Y thị đã bội phản ta, từ bây giờ ta thủ tiêu chức nhị tiên sinh của y thị, sau này ta sẽ cho ngươi giữ chức vụ ấy.
Câu cuối cùng có sức dụ hoặc rất lớn. Vu lão tam không khỏi đưa mắt nhìn Vân Phong mấy cái. Vân Phong lạnh lùng nói :
- Không nên nghe kế ly gián của hắn, hắn cần các vị động thủ nhưng các vị thử suy nghĩ mà xem, chắc gì các vị đủ sức giết được ta.
Đại tiên sinh nói :
- Lão tam, võ công của nhị tiên sinh quyết không hơn ngươi đâu.
Vu lão tam quay nhìn Thiết lão tứ :
- Đệ hãy nghĩ xem về việc này chúng ta nên phải làm sao?
Thiết lão tứ đáp :
- Theo đệ về việc này chúng ta phải bình tĩnh suy nghĩ.
- Nghĩ ra sao?
- Chúng ta nên xử sự thế nào vì đây là cơ hội cuối cùng của chúng ta.
- Cơ hội cuối cùng là ý thế nào?
Thiết lão tứ chau mày :
- Vu huynh hãy nghĩ xem, tình thế hiện nay hình như chúng ta cần phải có chọn lựa tối hậu, nếu như chúng ta chọn sai thì chỉ còn một con đường.
Vu lão tam ngẩn người :
- Con đường thế nào?
Thiết lão tứ nói :
- Tử vong.
Sở Tiêu Phong lạnh lùng xen vào :
- Còn một con đường nữa các hạ không nghĩ đến ư?
- Đường nào?
Chàng đáp :
- Để danh thơm lại muôn đời hay để tiếng xấu muôn thuở, đời người sống ngắn ngủi vài chục năm ai rồi cũng phải tử vong, nhưng có người sau khi chết được tôn kính như thần. Ít ra nhắc đến tên ai cũng thấy kính phục, và cũng có người sau khi chết ai ai cũng chửi là đồ bại hoại.
Thiết lão tứ trầm ngâm không nói. Vu lão tam thở dài :
- Một con đường chết là hết, còn kể gì người hậu thế chửi hay không, vả chăng người đã chết còn nghe được gì nữa.
Giang Phi Tinh nói :
- Vu lão tam, các vị tuy đều lấy thứ tự xưng hô, nhưng lão phu biết các vị là ai, đại trượng phu sinh ra trên đời, sống phải đạp đất đội trời, như hai vị đây vậy, ai cũng có võ công phi thường, thành tựu cực cao, dù cho không thành bậc tôn sư võ học nhưng ít nhất cũng có thể dương danh với đời trở nên bậc đại hiệp đấy chứ.
Đại tiên sinh cười gằn :
- Chúng ta cải trang đổi hình tích ẩn thân trong bóng tối cũng chỉ vì một mục đích là lập nên nghiệp lớn. Sẽ có ngày chúng ta cởi bỏ ngụy trang, đường đường chính chính xuất hiện giữa giang hồ, đến lúc ấy chúng ta muốn tất cả người giang hồ đều phải triều bái chúng ta.
Sở Tiêu Phong hỏi :
- Còn những người vì ngươi mà hy sinh gian khổ thì sao?
- Điều tận cùng tàng hết chim bỏ sáo, ngươi sẽ xử trí với họ ra sao?
Đại tiên sinh nhún vai :
- Họ ấy ư? Họ sẽ đều được đưa làm chủ nhân các đại môn phái...
Sở Tiêu Phong cắt lời :
- Từ xưa đến nay không biết bao nhiêu anh hùng hào kiệt nuôi giấc mộng thống trị ấy, ngươi thấy có ai thành công chưa?
- Chỉ vì họ không có phương pháp tuyệt đối đúng.
- Ta không hiểu ngươi có phương pháp gì để thực hiện được tâm nguyện?
- Điều ấy tiểu tử ngươi không cần biết.
Sở Tiêu Phong cười nhạt :
- Sự thực, chỉ sợ ngươi cũng không đủ bản lãnh.
Đại tiên sinh trố mắt :
- A! Tại vì sao?
- Vì trước tiên ngươi phải bước qua xác ta cái đã.
Đại tiên sinh gằn giọng :
- Sở Tiêu Phong, ngươi tưởng ngươi có thể ngăn cản được ta?
Giang Phi Tinh đáp luôn :
- Còn có cả lão phu nữa đây.
Đại tiên sinh cười lạt :
- Ngươi... bất quá ngươi... chỉ là đốm lửa đom đóm dám đại ngôn đòi tranh sáng với mặt trời ư?
Vân Phong xen vào :
- Đại tiên sinh, hiện tại ngươi đã tháo bỏ mặt nạ được chưa?
Đại tiên sinh đáp :
- Có thể nhưng các ngươi hãy cho ta biết quyết định của các ngươi trước.
Thiết lão tứ nói :
- Đại tiên sinh, theo ta, về việc này ngài nên chịu nhân nhượng một chút mới được.
- Nhân nhượng ra sao?
- Hãy tháo bỏ mặt nạ trước đợi chúng ta biết rõ thân phận của ngài rồi chúng ta sẽ quyết định.
Đại tiên sinh bật cười ha ha :
- Thiết lão tứ, xem ra ngươi cũng quyết ý bội phản ta rồi.
Thiết lão tứ đáp :
- Xét về tình thế trước mắt, đối với Đại tiên sinh, chúng ta khó tránh khỏi sự hoài nghi.
Vân Phong và Sở Tiêu Phong đã kín đáo lặng lẽ động thân chận cửa ra đại sảnh. Giang Phi Tinh lạnh lùng nói :
- Đại tiên sinh, ngươi đã bị phản bội hết rồi còn bày đặt tỏ uy lòng gì nữa?
Đột ngột Sở Tiêu Phong tung thân đến, tay hữu vươn ra kéo mạnh chụp tới mặt Đại tiên sinh, miệng chàng quát :
- Các hạ đã không chịu tự tay tháo gỡ, chúng ta đành phải động thủ.
Trong thời gian nói hết câu ấy, hai người đã động thủ trao đổi năm chiêu.
Sở Tiêu Phong vẫn chưa chụp trúng cái mặt nạ