Yên tâm thoải mái để mặc chính mình nằm ngày đơ một tuần, sau khi khỏe hẳn, Tạ Xuân Thu lại tiếp tục đến lớp.
Không làm con ruồi vây quanh Đàm Minh nữa, Tạ Xuân Thu mới phát hiện thời gian rảnh rỗi của mình rất nhiều, nhiều đến mức cậu đã nảy sinh ý định đi làm thêm.
Chỉ là ý nghĩ này chưa kịp thực thi, Đàm Minh thế mà tìm tới cửa.
Tạ Xuân Thu nhìn Đàm Minh đứng dưới lầu mà thực sự giật mình.
"Chào cậu."
Tạ Xuân Thu hoảng hốt đến không biết làm gì, sợ đầu sợ đuôi, lấy hết dũng khí mới đi tới chỗ Đàm Minh chào hỏi.
Đàm Minh liếc mắt nhìn cậu một cái, thoạt nhìn tâm tình không tốt, tức giận hỏi: "Cậu sao lại gầy thành như vậy? Thịt đâu?"
Tạ Xuân Thu bị bệnh một trận như vậy quả thật gầy đi không ít, áo quần lúc trước nhiều cái cũng mang không vừa nữa.
Tạ Xuân Thu rụt cổ, trong lòng thầm nói chẳng lẽ gầy cũng không được sao? Mà nghĩ lại, Đàm Minh chắc cũng không có ý tứ gì khác, chỉ là muốn nói móc cậu trước đây quá béo, liền như cũ không hé răng.
Sau một lúc, Đàm Minh mới dần dần hạ hỏa, ngữ khí chậm lại hỏi:
"Mấy ngày nay cậu bị bệnh à, sao lại xanh xao vàng vọt vậy?"
"A, đúng, cảm mạo."
Tạ Xuân Thu đáp một câu, thấy Đàm Minh liền nhăn chặt lông mày, liền bổ sung thêm một câu: "Đã khỏi cả rồi!"
Đàm Minh vẫn không nói gì, thần sắc do dự, không biết đang suy nghĩ gì.
Tạ Xuân Thu sợ không khí lúng túng, khô khan hỏi: "Cậu, sao lại tới đây?"
Tạ Xuân Thu vốn muốn hỏi Đàm Minh làm sao biết cậu ở đây, ngẫm lại liền không nhịn được cười khổ trong lòng.
A, Tạ Xuân Thu, mày cũng đừng có tự mình đa tình.
Lời còn chưa kịp nói ra khỏi miệng đã sửa lại.
"Đến mua ít đồ."
Dường như sợ Tạ Xuân Thu không tin, Đàm Minh đem bánh ngọt trong tay đưa lên quơ quơ.
Nhìn thấy cái bánh ngọt này, Tạ Xuân Thu lại nghĩ đến cái bánh mình tự tay làm kia, khổ sở nghĩ, sợ là nó đã bị đem vứt đi rồi đi? Không muốn hỏi cũng không dám hỏi, chỉ có thể buồn buồn nói: "Ồ."
Hai người mang hai tâm sự riêng, trùng hợp đều trầm mặc, bầu không khí so với lúc nãy càng lúng túng hơn.
Qua hồi lâu, Đàm Minh mới lại mở miệng.
"Cái này cho cậu."
Đàm Minh nói rồi đem túi bánh ngọt đưa cho Tạ Xuân Thu, sau đó mất tự nhiên bổ sung: "Mua dư."
"Ồ."
Tạ Xuân Thu hai tay tiếp nhận, thụ sủng nhược kinh, căng thẳng mở miệng ồ một tiếng.
Đàm Minh nhìn như buồn bực gãi gãi tóc, nhìn Tạ Xuân Thu do dự nói: "Nếu cậu đã hoàn toàn khỏi bệnh..."
Tạ Xuân Thu nghi hoặc chờ nghe tiếp, nội tâm âm thầm nhảy loạn.
Đàm Minh nhắm mắt lại, cắn răng nói:
"Vậy tôi liền đi."
Tạ Xuân Thu vốn cho rằng Đàm Minh sẽ nói lý do buổi tối hôm ấy không trở về ký túc, nhưng đáng tiếc, người ta căn bản không có lý do phải trở về, càng không có nghĩa vụ phải giải thích với cậu.
Khát vọng kia thật sự quá buồn cười, Tạ Xuân Thu liền thật sự lôi kéo khóe miệng nở nụ cười, nói: "...Vậy tớ cũng lên đây."
"Chờ đã!"
Đàm Minh không biết xuất phát từ nguyên nhân gì, đột nhiên lớn tiếng lọi Tạ Xuân Thu lại.
Tạ Xuân Thu quay đầu nhìn hắn.
Khuôn mặt tuấn tú của Đàm Minh đen lại, suy nghĩ một chút nói: "Tôi sẽ không tới nữa."
Tạ Xuân Thu đương nhiên sẽ không hi vọng xa vời Đàm Minh còn quay lại nơi này tìm cậu, đại khái là sau này hắn qua đây đi mua đồ còn muốn đi vòng đi.
Cho nên, nói như vậy là muốn mình không si tâm vọng tưởng...
Tạ Xuân Thu khẽ ừ một tiếng, vội vã đi qua Đàm Minh, thật sự không dám ở đây lâu thêm nữa.
Nghiện quá sâu, cậu sợ không cai nổi một người.
Tạ Xuân Thu sau này không cần đi theo Đàm Minh làm tùy tùng hầu hạ nữa hẳn sẽ sống rất tốt, kỳ thực không phải.
Mỗi ngày lúc làm cơm, cậu có lúc còn mơ màng đem hộp cơm thường đưa cho Đàm Minh kia chuẩn bị kỹ càng, sau đó ngây ngốc ngồi nhìn hộp cơm đến quá thời gian thường ngày đi đưa cơm.
Có một lần, Tạ Xuân Thu thật sự mơ hồ, nhìn đến thời gian liền vội vã mang hộp cơm ra cửa, đến lúc vừa đến S đại mới như tỉnh giấc chiêm bao.
Sau đó ngây ngốc mang hộp cơm chậm rãi đi về.
Tại thời gian Tạ Xuân Thu hồi bay phách lạc này, Tiền Tiểu Đa cùng mấy bạn cùng phòng khác của Đàm Minh cũng có gọi tới.
Đơn giản cũng chỉ hỏi thăm sao gần đây không thấy cậu đến nữa.
"Tớ bận."
Tạ Xuân Thu hùa theo nói.
"Lâu rồi không gặp cậu, mấy người chúng tới đều rất nhớ cậu đó, lúc nào lại qua đây chơi một chút chứ."
Tiền Tiểu Đa trong điện thoại nói.
"Để xem tình hình đã."
Bảo để xem tình hình, thông thường thì sẽ không đi.
Điều này tất cả mọi người đều hiểu rõ.
Tạ Xuân Thu tự nhận còn chưa thực sự buông được, thực sự không muốn gặp Đàm Minh bây giờ.
"Nếu không còn việc gì thì tớ tắt máy đây, có chút việc."
"A, khoan, chờ chút đã..."
Tiền Tiểu Đa vội vội vàng vàng ngăn cản, cắn răng nói: "Tớ nói thẳng với cậu luôn.
Đàm Minh gần đây rất kỳ quái, cơm không chịu ăn, ăn được hai ba miếng liền buông đũa rồi.
Cả ngày mê mê man man không biết đang suy nghĩ cái gì, đến giờ ăn cơm cũng không đến nhà ăn, ngồi trong phòng chờ đến qua giờ cơm trưa mới ủ rũ đi ăn cơm.
Người đều đã gầy đi một vòng.
Mấy người chúng tớ đoán, đại khái có quan hệ với cậu, cậu...!Thật sự không tới xem hắn một chút sao?"
Tạ Xuân Thu nghe vậy thì trầm mặc, nói cho cùng nội tâm vẫn rất đau, vẫn bởi vì Đàm Minh mà lo lắng không yên.
Đó dù sao cũng là toàn bộ mộng tưởng thanh xuân của cậu.
Thời gian Tạ Xuân Thu trầm mặc rất lâu, đến lúc Tiền Tiểu Đa hoài nghi Tạ Xuân Thu có phải đã tắt máy, mới nghe thấy cậu bên kia lên tiếng:
"Được rồi, hai ngày nữa rảnh rỗi tớ sẽ đi qua."
Tạ Xuân Thu đúng như trong điện thoại nói vậy, tìm thời gian đến S đại một chuyến.
Gõ cửa phòng ngủ, người mở cửa là Đàm Minh.
Đã một khoảng thời gian không gặp, hai người giống như không có gì để nói, nhìn nhau cả nửa ngày Đàm Minh mới nghiêng người nhường đường cho Tạ Xuân Thu đi vào.
Tạ Xuân Thu có chút hối hận, đây là chuyện gì, cậu