Đảo mắt đã qua đến cuối năm.
Năm ngoái vào lúc này, Tạ Xuân Thu còn đang bận đi mua đồ tết, mua một ít đặc sản N thị, đem chia thành hai phần, một phần đưa cho Đàm Minh, một phần mang về.
Bây giờ chỉ cần mua một phần cho mình, Tạ Xuân Thu ngược lại có chút không hứng thú lắm.
Nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi, Tạ Xuân Thu mua xong đồ rồi lại buồn chán đi lung tung vài vòng, đợi đến lúc siêu thị sắp đóng cửa mới chầm chậm mà đẩy xe đi tính tiền.
Vậy mà trùng hợp làm sao, vậy mà lúc đi xếp hàng vậy mà lại gặp Đàm Minh.
Đương nhiên, Đàm Minh không phải một mình đi dạo siêu thị, đi theo bên cạnh hắn là nữ sinh xinh đẹp cậu đã nhìn thấy tại siêu thị lần trước.
Thời điểm Tạ Xuân Thu nhìn thấy Đàm Minh, Đàm Minh cũng nhìn thấy cậu.
Tạ Xuân Thu theo bản năng quay mặt đi, muốn làm bộ không nhìn thấy.
Ai biết được Đàm Minh lại đi tới, đứng đối diện với Tạ Xuân Thu.
Cố ý giả vờ không nhìn thấy thật có chút không phải, Tạ Xuân Thu không thể làm gì khác hơn là máy móc quay đầu lại, treo lên nụ cười chào hỏi:
"Thật trùng hợp a?"
"Ừ."
Đàm Minh gật đầu, hỏi: "Mua cái gì vậy?"
"À, không có gì, một ít đặc sản thôi."
Thời điểm Tạ Xuân Thu đáp lại, Đàm Minh liền không hề cố kỵ mà dùng ánh mắt tìm tòi nhìn vào xe đẩy của Tạ Xuân Thu, sau đó hờ hững hỏi: "Chỉ mua từng này thôi?"
"Trong nhà cũng không nhiều người."
Tạ Xuân Thu không biết tại sao Đàm Minh muốn cùng cậu lúng túng tán gẫu như vậy, có ý tứ gì?
Nghe đến câu trả lời, trên mặt Đàm Minh lóe lên thần sắc oan ức, chỉ là quá nhanh, Tạ Xuân Thu hoài nghi mình nhìn lầm rồi.
Dạ dày đột nhiên đau nhói, Tạ Xuân Thu mặt trắng bệch trả tiền xong đi ra ngoài mới phát hiện Đàm Minh còn chưa đi, đang đứng ở lối ra nhìn cậu.
"Cậu..."
Đàm Minh nhìn cậu muốn nói gì đó, nhưng bây giờ Tạ Xuân Thu căn bản không còn tâm trạng chờ nghe nữa, cậu cảm thấy dạ dày càng co giật mạnh hơn, đau nhói.
"Phiền nhường đường một chút."
Tạ Xuân Thu lạnh mặt vội vã bước qua Đàm Minh, cậu không dám để cho Đàm Minh nhìn thấy bộ dáng chật vật của mình.
Không nghĩ tới đã tỏ thái độ như vậy, Đàm Minh còn tiến lên bước tới sát cậu.
"Đã trễ thế này rồi, tôi đưa cậu về."
"Không cần, nhà tớ không xa."
Tạ Xuân Thu đầu cũng không qua lại, cúi đầu, trên trán mồ hôi lấm tấm.
"Cậu muốn đi đón xe sao, tôi tiễn cậu một đoạn?"
Tạ Xuân Thu trước đây thật không biết Đàm Minh còn một mặt nhiệt tình như vậy, nếu là cậu trước kia...!Không, cho dù là cậu bây giờ cũng thật cao hứng, nếu không phải thân thể bây giờ không tốt, sợ là đã không nhịn được đáp ứng.
"Cậu nên đưa bạn gái về đi."
Tạ Xuân Thu chưa hoàn toàn bị sắc đẹp làm cho choáng váng đầu óc, cậu vẫn còn nhớ nữ sinh xinh đẹp vừa nãy.
"Cô ấy..."
Đàm Minh nghe được câu này tựa hồ có chút cao hứng, tuy rằng rất không rõ ràng, thế nhưng Tạ Xuân Thu để ý hắn nhiều năm như vậy, chút tâm tình biến hóa này vẫn là phát hiện được.
"Cô ấy không phải bạn gái tôi, đó là em họ tôi, cũng đang sống ở N thị."
Tạ Xuân Thu lúc này đã đau đến nổ đom đóm, thiếu chút nữa không nhìn rõ mặt đường.
Đàm Minh trả lời cái gì đều nghe không rõ, cũng không đoái hoài xem hắn nói cái gì nữa, Tạ Xuân Thu liều chút sức lực cuối cùng, trèo lên một chiếc taxi rời đi.
Tạ Xuân Thu không phải người lập dị, dạ dày đã đau đến như vậy đương nhiên phải đến bệnh viện trước.
"Mấy người trẻ tuổi các cậu ấy, cử ỷ vào mình còn trẻ có nhiều sức lực mà tùy ý dằn vặt thân thể, đến giờ cơm thì dở trận game không ăn, nói cái gì mà không thể bỏ mặc đồng đội, như thể nghĩa khí lắm, sao lúc đau dạ dày không thấy đồng đội cậu đưa đi bệnh viện? Đợi lớn tuổi một chút mới thực sự hối hận."
Bác sĩ kiểm tra xong liền liên miên cằn nhằn giáo dục Tạ Xuân Thu một phen.
Nồi từ trên trời rơi xuống, Tạ Xuân Thu có trăm miệng cũng không thể bào chữa, không dám phản bác cũng không có khí lực phản bác, chỉ có thể thành thật cúi đầu nghe dạy bảo.
"Ăn uống không có quy luật dẫn tới đau dạ dày, hẳn không phải lần đầu tiên?"
Tạ Xuân Thu thành thật gật đầu.
"Người trẻ tuổi bây giờ a, chính là giấu bệnh sợ thầy, xảy ra vấn đề gì cũng sống chết không chịu đến bệnh viện, bệnh viện còn có thể hại các cậu sao.."
Vị bác sĩ có chút lớn tuổi này đối với "Người trẻ tuổi bây giờ" không biết có bao nhiêu bất mãn, bắt được Tạ Xuân Thu liền xổ một tràng.
Tạ Xuân Thu bị nói đến đau đầu cùng không còn cách nào khác.
Chờ tới lúc lấy thuốc, điện thoại trong túi Tạ Xuân Thu rung lên, Tạ Xuân Thu lấy ra nhìn, là số lạ.
Bình thường số lạ gọi đến thì Tạ Xuân Thu sẽ không nhận, mà lần này cứ vang lên không ngừng, Tạ Xuân Thu đành phải ấn nút nhận điện thoại.
"Đến nhà chưa?"
Vậy mà là Đàm Minh gọi tới, đây là lần đầu tiên Đàm Minh cùng Tạ Xuân Thu nói chuyện điện thoại, Tạ Xuân Thu không tránh khỏi căng thẳng.
Cậu nuốt nước miếng một cái mới trả lời: "Đến rồi."
"Vậy thì tốt."
Tạ Xuân Thu đang suy nghĩ Đàm Minh gọi điện cho mình vào lúc này làm gì, cũng không có chuyện gì để nói, chẳng lẽ còn nói chúc ngủ ngon sao?
Ngay lúc hai người còn đang cầm điện thoại trầm mặc, thuốc của Tạ Xuân Thu liền đã chuẩn bị xong, tiểu y tá từ trong của sổ nhỏ nhô đầu ra gọi: "Tạ Xuân Thu!".
Truyện hay luôn có tại [ trùmtru уệИ.VN ]
Tạ Xuân Thu hết hồn giật mình đáp: "Đây ạ!"
Không để ý đến điện thoại, Tạ Xuân Thu luống cuống tay chân đi lấy thuốc, trả tiền.
Một trận bận rộn xong mới phát hiện Đàm Minh ở bên kia đã cúp điện thoại rồi.
Về nhà uống thuốc, dạ dày Tạ Xuân Thu cũng đã dễ chịu hơn nhiều, tinh thần cũng lên không ít, nằm co quắp trên giường chơi điện thoại.
Tạ Xuân Thu đem số điện thoại của Đàm Minh lưu, rồi lại xóa, xóa rồi lại lưu, lặp đi lặp lại đến nỗi cậu cảm thấy mình càng ngày càng giống nữ sinh suốt ngày xoắn xuýt đủ kiểu.
Cuối cùng tức giận, không nhưng không lưu lại số điện thoại, mà nhật ký cuộc gọi cũng đem xóa luôn.
Tạ Xuân Thu, làm tốt lắm, thẳng thắn dứt khoát mới ra dáng nam nhân!
Tạ Xuân Thu ở trong lòng tự khen chính một phen, chỉ là càng khen càng khó chịu, tim như bị người ta nhéo đau, cậu biết bệnh này đến bác sĩ cũng hết cách.
Tạ Xuân Thu cùng Đàm Minh cho đến kỳ nghỉ đông cũng không có liên lạc lại.
Tâm lý Tạ Xuân Thu có chút thất lạc không nói rõ được, nhưng cậu chỉ một mực cho rằng đây là do thói quen mà thôi.
Tạ Xuân Thu về quê ăn tết.
Đầu xuân cậu liền cùng cha lên núi thắp hương cho mẹ.
Sắc trời hẵng còn sớm, hai người liền ngồi ở trước mộ phần tán gẫu.
Hai người, một khối bia, Tạ Xuân Thu lại cảm giác như trở về ngày bé, cả nhà ba người cùng ngồi tán gẫu với nhau.
"Cậu nam sinh kia, theo đuổi thế nào rồi, sao năm nay không nói với mẹ con một chút." Cha Tạ Xuân Thu hỏi.
"Không theo đuổi nữa ạ."
Tạ Xuân Thu nhìn về phía bia mộ của mẹ cậu, đột nhiên có chút oan ức.
"Mẹ, người bảo con yêu thích liền theo đuổi, thế nhưng, con đuổi không được, quá mệt mỏi rồi."
Tạ Xuân Thu trong lời nói mang theo nghẹn ngào, đôi mắt cũng đỏ lên một vòng.
Cha Tạ trầm mặc một lát, lại hỏi: "Vậy con còn thích hắn sao?"
Tạ Xuân Thu sửng sốt một chút, vẫn là thành thật gật đầu.
Con người không phải cỏ cây, thích một người nhiều năm như vậy, làm sao có khả năng chỉ một sớm một chiều nói không thích liền sẽ không thích nữa? Cậu chỉ là, không khát vọng kết quả gì nữa, không gây phiền phức cho Đàm Minh nữa, cũng không tự làm mình lúng túng nữa mà thôi, chứ không phải đoạn tình cảm này nói thả xuống liền có thể thả xuống.
Cha Tạ không lên tiếng, đưa tay vỗ vỗ vai Tạ Xuân Thu.
Có thể cái vỗ này không an ủi được bao nhiêu, nhưng lại đem một bụng ẩn nhẫn oan ức của Tạ Xuân Thu vỗ bay đi hết.
Tạ Xuân Thu mũi đều đỏ, tâm tình có chút kích động.
"Xin lỗi mẹ, khi còn bé con nói với người muốn thi Thanh Hoa Bắc Đại, kết quả đầu óc kém cỏi chỉ thi được trường hạng hai.
Con nói muốn mua vé xổ số trúng năm triệu để mang người xuất ngoại đi chơi, mà con căn bản không có tiền dư để mua vé xổ số.
Con nói với người nhất định sẽ theo đuổi được Đàm Minh, kết quả...!thất bại bỏ cuộc.
Con căn bản một chuyện cũng không làm được, con sao có thể...!kém cỏi như vậy..."
Tạ Xuân Thu cuối cùng vẫn không nhịn được khóc lên.
Người lúc oan ức đau lòng, muốn nhất là được mẹ an ủi, dù cho hiện tại là một khối bia mộ lạnh lẽo, Tạ Xuân Thu vẫn không nhịn được đem hết cả yếu đuối của mình không giữ lại chút nào mà bày ra.
Tạ Xuân Thu ngồi trước mộ mẹ cậu khóc rất lâu, thời điểm xuống núi mắt đều đã sưng húp lên.
Cha Tạ nhìn cậu, ngoại trừ thở dài đau lòng, cũng không có cách nào giúp cậu.
Quay về trường học thì vừa vặn lễ Tình nhân đến.
Mấy năm qua, Tạ Xuân Thu đều sẽ chuẩn bị Sô-cô-la rất sớm.
Cậu biết Đàm Minh thích ăn ngọt, bánh ngọt cũng tốt mà Sô-cô-la cũng được, hắn trước giờ dù ai đưa đến đều không cự tuyệt.
Đàm Minh rất thích hãng Sô-cô-la đó, so với loại bình thường còn ngọt hơn, đóng gói đẹp đẽ, giá cả cũng không rẻ.
Tạ Xuân Thu lúc ăn tết sẽ tích góp tiền mừng tuổi, như vậy đến lễ Tình nhân liền có thể hào phong mua Sô-cô-la tặng Đàm Minh.
Tạ Xuân Thu đã đứng trước gian hàng Sô-cô-la đó ba mươi phút.
Nhân viên bán hàng thực sự không nhìn nổi, lén lút khinh thường liếc vài cái.
Cô bước lại nói với Tạ Xuân Thu: "Tiên sinh, ngài thích loại này phải không? Đây là hàng nhập khẩu, danh tiếng rất tốt, rất phù hợp để tặng trong dịp lễ Tình nhân, một hộp này khoảng 400 tệ."
Tạ Xuân Thu dừng một chút, lúng túng nói: "Không phải, tôi chỉ tùy tiện nhìn chút thôi."
Nhân viên bán hàng: "Nếu cảm thấy hơi đắt thì chúng tôi bên này còn rất nhiều lựa chọn, ngài thích vị như thế nào?"
Tạ Xuân Thu ngượng ngùng gãi tóc: "Tôi chỉ tùy tiện nhìn thôi, không phải đến để mua Sô-cô-la."
Nhân viên bán hàng: "..."
Tạ Xuân Thu: "..."
Nhân viên bán hàng: "..."
Tạ Xuân Thu: "..."
Nhân viên bán hàng thầm nói trong lòng, cậu không muốn mua thì đi đi a! Nhưng Tạ Xuân Thu vẫn không có đi, xuyên qua nhân viên bán hàng mà len lén ngắm nhìn những viên Sô-cô-la tinh xảo đến cực kỳ đắt giá đó.
Thời gian trôi qua mười mấy phút, hai người đều không có ý tứ dịch bước, cứ như vậy mắt to trừng mắt nhỏ, chỉ giữ trầm mặc.
Tạ Xuân Thu da mặt mỏng, cuối cùng vẫn là cắn răng cầm một hộp Sô-cô-la ném vào xe đẩy vội vã đi tính tiền.
Sô-cô-la đều đã mua xong, Tạ Xuân Thu liền hối hận đến xanh ruột, kích động tiêu phí là gì thế không biết!
Sô-cô-la lễ Tình nhân? Cái này phải làm sao? Cậu không định theo đuổi Đàm Minh nữa, sao có thể khi không tặng Sô-cô-la cho người ta?
Tạ Xuân Thu