Ngũ Canh đem sự tình phát sinh một đường đi tới cường điệu kể hết.
Khi nghe hắn nói trấn Chu Cú khả năng có mỏ vàng, mấy tên tướng lĩnh đồng thời hít hà một hơi.
“Mỏ mỏ mỏ vàng……?” Thanh âm của Chu Liệt không chịu khống chế mà cất cao, ý thức được tầm quan trọng của việc này, lại vội vàng đè thấp thanh âm: “Thật sự không tính sai chứ? Trong tay triều đình cũng chỉ có hai mỏ vàng thôi!”
Từ xưa đến nay, vàng bạc muối sắt đều nằm trong tay triều đình. Những mỏ quặng này đều liên quan đến nền tảng lập quốc, triều đình tuyệt đối không thể buông tay để địa phương tư tàng khai thác, giấu giếm lấy quặng nguyên. Một khi phát hiện, đó là tội chết tru di tam tộc.
Bắc Chiêu những năm gần đây vẫn luôn phái người thăm dò khắp nơi, tìm kiếm mỏ mới. Nhưng mỏ quặng nào có nhiều như vậy? Thế nên mỏ khai thác hiện có đều thập phần quý trọng. Vốn dĩ hắn cho rằng lúc trước Thẩm Trọng Dư vô duyên vô cớ tặng cho một quặng sắt cũng đã là cái bánh có nhân lớn từ trên trời rơi xuống. Nếu không phải hiện giờ chiến sự gấp gáp, bọn họ khẳng định đã lập tức phái người chiếm lấy khu mỏ, khai thác quặng sắt ra.
Ai biết quặng sắt này còn chưa ăn, vậy mà lại nhảy ra một mỏ vàng!
Mọi người hai mặt nhìn nhau một lúc lâu, cuối cùng đều lộ ra nụ cười trong lòng hiểu rõ mà không nói.
Nếu đây là thật sự, vậy Vương gia chỉ sợ thật sự là người có thiên mệnh.
Binh khí, áo giáp chờ chế tạo cơ hồ đều phải dùng đến sắt, quặng sắt đại biểu cho binh lực cường thịnh. Mà mỏ vàng, chắc chắn đại biểu cho tiền bạc cuồn cuộn không ngừng. Có tiền, có binh khí, binh hùng tướng mạnh, sao có thể không thành đại sự?
“Không bằng để mạt tướng lãnh binh đi tiếp ứng Vương phi! Đánh hạ trấn Chu Cú!” Phó tướng Khương Thuật biểu tình kích động, đoạt trước mặt những người khác mở miệng đầu tiên.
Chu Liệt cũng xoa tay hầm hè, hét lên: “Ngươi đến mặt Vương phi cũng chưa từng gặp, tiếp ứng cái gì? Đừng tới nơi rồi người cũng không quen biết.” Nói xong vỗ vỗ ngực, nói với Lý Phượng Kỳ: “Vương gia vẫn là để ta đi đi, ta nhất định đánh hạ trấn Chu Cú, đem Vương phi bình bình an an tiếp trở về.”
“Nội vụ phủ Đô Đốc ngươi chải vuốt rõ ràng chưa?” Chu Văn vươn khuỷu tay huých hắn một cái, cũng chắp tay nói: “Chu Liệt nhiều việc quấn thân, không bằng để ta đi.”
Đây chính một mỏ vàng a, ai lại không muốn đi xung phong?!
Vì thế ba tên tướng lĩnh khắc khẩu không thôi, tranh luận ai đi mới thích hợp nhất.
Cuối cùng vẫn là Lý Phượng Kỳ mặt lộ vẻ không kiên nhẫn, nắm tay gõ xuống bàn thật mạnh, mới ngăn được bọn họ tranh luận như mấy đứa trẻ ba tuổi.
Hắn trầm giọng nói: “Ta đi.”
“Nhưng hiện giờ Tây Hoàng bên kia……” Chu Văn lộ vẻ chần chờ.
“Làm sao, ta không ở mấy ngày, các ngươi liền không thủ được phòng tuyến này nữa? Vậy cần các ngươi có tác dụng gì?” Lý Phượng Kỳ không nghe hắn vô nghĩa, ngữ khí chém đinh chặt sắt: “Quyết định như vậy, các ngươi thủ Vị Châu, cẩn thận chu toàn với Tây Hoàng, tạm thời không cần xung đột chính diện. Ta tự mình dẫn người đến trấn Chu Cú tiếp ứng. Việc này tạm thời không cần truyền ra ngoài, đối với bên ngoài cứ nói ta đi đón Vương phi về Bắc Cương.”
Chuyện mỏ vàng vô cùng quan trọng, trước khi chưa hành động, thêm một người biết liền nhiều thêm một phần nguy hiểm bị lộ. Huynh đệ Chu Văn còn có Khương Thuật đều là tâm phúc cùng Lý Phượng Kỳ đồng sinh cộng tử, tuyệt đối có thể tin, vậy nên Lý Phượng Kỳ mới giữ bọn họ lại.
Bọn họ đều biết sự tình quan trọng, đồng thời chắp tay nói: “Mạt tướng lĩnh mệnh.”
“Vậy thì từng người đi làm việc đi.” Lý Phượng Kỳ lập tức đứng dậy, mang theo Ngũ Canh, giục ngựa đến đại doanh ngoài thành điểm binh.
Đám người Chu Văn từng người tan đi, ai cũng không nhắc tới việc thương nghị trong thư phòng. Có mấy tướng lĩnh ngày thường quan hệ tốt xán đến, nhìn tư thế Lý Phượng Kỳ giục ngựa ra khỏi thành, hiếu kỳ nói: “Đây là xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ lại xảy ra đại sự?”
Nhưng ngẫm lại Tây Hoàng mới bị đánh lùi, hẳn là không có chiến sự mới đúng.
Chu Văn tính tình ổn trọng hơn một chút, liếc bọn họ một cái, nói: “Sau này tự nhiên sẽ biết.” Nói xong liền bước đi.
Chu Liệt ngày thường nói nhiều, lúc này làm mặt quỷ, hắc hắc cười nói: “Lão Vương phi cùng Vương phi trên đường tới Vị Châu xảy ra chút đường rẽ, lão Vương phi ít ngày nữa sẽ đến, nhưng Vương phi gặp chút phiền toái, Vương gia đây là vội vã đi đón Vương phi đấy.”
“Đi đón Vương phi? Thời khắc chiến sự khẩn cấp thế này, sao Vương gia có thể khinh suất rời khỏi Bắc Cương?”
Nói chuyện là một nam tử trắng nõn cao gầy, đầu đội khăn chít, tướng mạo văn nhã. Hắn cau mày nói: “Lão Chu ngươi sao cũng không biết khuyên nhủ? Vương phi trên đường xảy ra đường rẽ, phái người đi tiếp ứng cũng được, hà tất Vương gia tự mình đi một chuyến?”
Chu Liệt liếc nhìn hắn một cái, thầm nghĩ, ngươi thì biết cái gì.
Trấn Chu Cú không chỉ có Vương phi, còn có mỏ vàng đấy! Đấy là thứ Vương phi đoạt từ tay Ân gia, Vương gia có thể ngồi yên được mới lạ.
Nhưng mà lời này không thể nói, hắn chỉ có thể hắc hắc cười đấm một đấm lên vai đối phương: “Dương Bất Vĩ, ngươi không hiểu rồi. Vương gia rất yêu Vương phi.” Hắn nhìn một đám tướng lĩnh lớn nhỏ xung quanh, mấy người này đều là đồng bạn từng cùng nhau vào sinh ra tử, mọi người ngày thường vui đùa là vui đùa, nhưng có một số việc vẫn là không nên nói.
“Đừng nói ca ca ta không nhắc nhở các ngươi a, chờ đến lúc Vương phi trở lại, các ngươi đều tôn kính một chút, bằng không cẩn thận cái này.” Hắn nói, tặc hề hề mà làm động tác cắt cổ.
Khi ở kinh thành, hắn đã ăn không ít liên lụy từ Vương gia. Hai ba tháng nay hắn còn chưa lĩnh được một đồng bổng lộc đây này.
Hiện giờ Vương phi không chỉ là đầu quả tim của Vương gia, còn là mỏ vàng của Bắc Cương, ai dám không tôn kính, Vương gia không vội cũng phải vội.
Nhưng các tướng lĩnh lại không cho là thế, bọn họ chưa từng đến kinh thành, cũng chưa từng tiếp xúc với Diệp Vân Đình, tin tức mơ hồ nghe được, cũng chỉ là khi Vương gia trúng độc gặp nạn bị tiểu hoàng đế nhục nhã, tặng cho một nam tử làm Vương phi. Nam tử kia là đại công tử của phủ Tề quốc công. Còn những chuyện khác, phiên bản đồn đãi gì cũng có.
Nhưng các tướng lĩnh đều khịt mũi coi thường. Ai không biết Vĩnh An Vương lúc trước ở Bắc Cương có tiếng không gần nam nữ sắc.
Quân doanh tất cả đều là nam nhân, còn là rất nhiều nam nhân chưa thành thân, khi không đánh giặc triệu quân kỹ hoặc dạo nhà thổ không ít. Nhưng Vĩnh An Vương ngoài ngẫu nhiên uống rượu cùng bọn họ, chưa từng thấy hắn gần nữ nhân nào. Ngay từ đầu bọn họ đoán Vương gia có phải thích Long Dương hay không, phía dưới có vài người muốn lấy lòng từng thử đưa tiểu quan được dạy dỗ tốt đến, kết quả đưa đến một người là một người, đều bị Vương gia đánh một trận rồi ném ra ngoài.
Vậy nên trong lòng tướng sĩ Bắc Cương, Vương gia là một vị thần chân chính. Không chỉ có gϊếŧ Tây Hoàng nghe tiếng sợ vỡ mật, còn vô dục vô cầu. Làm cho thuộc hạ uống hoa tửu đều thu liễm hơn rất nhiều.
Hiện giờ chợt nghe nói Vương gia rất để tâm nam Vương phi này, thần sắc đều có chút khác thường.
Đặc biệt là Dương Bất Vĩ, hắn nhăn mày thật sâu, hạ giọng hỏi: “Vương gia đây là nhất thời mới mẻ, hay là……” Thật sự để tâm?
Nếu chỉ là chơi chơi liền thôi, hắn lại lo lắng là vế sau.
Trong con mắt của bọn họ, tiểu hoàng đế ngu ngốc, ngôi vị hoàng đế này sớm hay muộn cũng sẽ là của Vĩnh An Vương, nhưng hiện giờ Vĩnh An Vương vô duyên vô cớ có thêm một nam Vương phi, luôn là không ổn. Ngày sau sách sử viết đến cũng khó coi.
Dương Bất Vĩ hỏi đến trắng ra, những tướng lĩnh khác tuy không nói, thần sắc hiển nhiên cũng là tán đồng.
Chu Liệt “hai” một tiếng, biết nhóm người này chưa thấy được người một chốc lát khó có thể thay đổi suy nghĩ, cũng không giải thích nhiều, chỉ nói: “Chờ Vương gia đón được Vương phi về các ngươi tự nhiên sẽ hiểu.” Nói xong trong mắt lại lộ ra sắc cảnh cáo: “Đều nhớ kỹ lời nói của ta a.”
Hắn nói xong vội vàng đi rồi, còn lại tướng lãnh sắc mặt biến mờ mịt.
Dương Bất Vĩ thở dài: “Xem ra đại công tử phủ Tề quốc công kia thật sự có chút thủ đoạn, đến lão Chu cũng hướng về y. Khó trách Vương gia vậy mà không màng đại cục tự mình đi đón người.”
Một người khác nói: “Việc này vẫn là chờ Vương gia trở về lại nói đi. Nếu muốn thành đại sự, Vương phi này chỉ sợ……” Hắn chỉ nói một nửa, nhưng mọi người đều minh bạch ý tứ của hắn.
Hiện giờ Vương gia đã lật mặt với tiểu hoàng đế, hai bên chỉ còn một tầng giấy cửa sổ chưa đâm thủng. Không chừng một ngày nào đó, liền phải đánh nhau rồi, Bắc cương thắng lợi đương nhiên không hề trì hoãn, những người này bọn họ cũng đều nguyện ý ủng hộ Vĩnh An Vương. Nhưng việc này, quyết không thể bị một nam Vương phi phá hủy.
“Việc này vẫn là sau này rồi nói.” Cũng có người nghe vào lời Chu Liệt, lắc đầu tan đi.
Đoàn người tan ngay tại chỗ, ai về nhà nấy.
Dương Bất Vĩ chắp tay đi ra khỏi phủ Đô Đốc, nhìn bầu trời phía đông một lát, mới chậm rãi rời đi.
***
Ký Châu, sơn trại.
Sau khi nghỉ ngơi hai ngày, Diệp Vọng liền sinh long hoạt hổ lại.
Diệp Vân Đình cả ngày không biết vội vàng chuyện gì, không có quá nhiều công phu chú ý hắn, hắn liền vác đao của mình, trên cánh tay nâng A Thanh, thỉnh thoảng phía sau còn có một lang vương, hùng dũng oai vệ đi theo đội tuần tra tuần tra trong trại.
Tôn tử Triệu a bà rất quen hắn, như cái đuôi nhỏ theo hắn đi tuần tra, giống mô giống dạng.
Những sơn phỉ bị tạm thời giam giữ kia, mỗi khi nhìn thấy hắn mang theo đao, ưng và sói đi qua đều kinh hồn táng đảm, sợ tổ tông này luẩn quẩn trong