Sắc trời mới vừa sáng, ánh rạng đông dần dần sáng lên, đem thiên địa phân chia. Trên quan đạo hoang vắng, một đội ngũ đang chậm rãi đi tới.
Đó là một đội ngũ thương nhân, hơn trăm hộ vệ khổng võ hữu lực áp tải năm chiếc xe ngựa, trên mỗi chiếc xe đều chở hai cái rương gỗ đỏ lớn, một góc trên rương khắc chữ “Ân”, mặc cho ai vừa thấy đều biết thương đội này có quan hệ với Ân gia.
Ở trên địa giới Ký Châu, người của Ân gia có thể đi ngang.
Vậy nên đám binh lính cải trang thành hộ vệ bình thường áp tải vạn lượng hoàng kim này, cũng không thấy thần sắc có bao nhiêu khẩn trương, trên mặt hỉ khí dương dương, bên hông còn treo bầu rượu, cầm bầu rượu lên liền tùy ý uống một ngụm, đã nghĩ tới chuyến này có thể được bao nhiêu tiền thưởng.
Bọn họ không biết chính là, ở sau những tảng đá lớn và trong rừng hai bên quan đạo, sớm đã có người đợi bọn họ hồi lâu.
Hai mươi ám vệ và ba mươi lăm sơn phỉ, nhân số so với hộ vệ ít hơn một nửa. Vậy nên bọn họ cũng không tính toán cứng đối cứng. Bọn họ chia làm hai đội nhân mã, sơn phỉ ở sau đá lớn ven đường chờ mệnh lệnh, mà hai mươi hộ vệ lại kéo dây cung, âm thầm nhắm chuẩn.
Đợi đội ngũ này vô tri vô giác đi ngang qua, cung tiễn sẽ đồng loạt phóng ra......
Mũi tên lưu loát quả quyết bất ngờ bắn thủng yết hầu hộ vệ, trong chớp mắt liền lưu lại hai mươi thi thể chết không nhắm mắt. Các hộ vệ còn lại ý thức được người tới không có ý tốt, lập tức rút đao trốn sau những chiếc rương tránh né tên bắn lén. Người dẫn đầu cao giọng hét lên: “Là ai? Hàng hóa của Ân gia cũng dám cướp?!”
Dẫn đầu còn tưởng là gặp sơn phỉ, muốn nhờ tên tuổi Ân gia đem người dọa lui.
Nhưng trên quan đạo rộng lớn cũng không có ai đáp lại, lại là một trận tiếng xé gió truyền đến, đám hộ vệ còn lại lại ngã xuống hai mươi người.
Không trật một phát, tiễn tiễn xuyên qua yết hầu.
Có là cung tiễn thủ trong quân đã qua huấn luyện, cũng chưa chắc đã có thể tinh chuẩn như thế.
Lúc này người dẫn đầu mới hoảng loạn lên: “Không đúng, bọn họ không phải sơn phỉ!” Hắn lạnh lùng nói: “Lập tức quay lại báo tin!”
Lời còn chưa dứt, liền có một người giục ngựa chạy nhanh về hướng thành Ký Châu. Nhưng hắn mới vừa chạy được mấy chục mét, phía sau một mũi tên nhọn như có mắt đã bắn thẳng vào lưng hắn, hộ vệ báo tin ăn đau, lập tức ngã xuống đất.
Nhưng vào lúc này, không trung truyền đến một tiếng chim hót thanh thúy.
Đây cơ hồ là một tín hiệu, nhóm sơn phỉ ẩn thân sau đá lớn giơ đao lao tới, cùng những hộ vệ đang kinh hoảng kia chém gϊếŧ với nhau.
Dẫn đầu kia ngăn một đao, thấy đám sơn phỉ này bộ dáng không có kết cấu toàn cậy mạnh gϊếŧ người, trong miệng lẩm bẩm: “Không đúng, không đúng.” Những người âm thầm bắn tên kia tiễn pháp tinh chuẩn, rõ ràng không cùng một chiêu số với đám sơn phỉ hung ác lại không hề có kết cấu kia. Nhưng nếu không phải sơn phỉ, những người trước mắt này lại là từ đâu tới đây?
Không chờ hắn suy nghĩ cẩn thận, một mũi tên đã âm thầm bắn thẳng vào giữa lưng hắn...…
Ám vệ cùng sơn phỉ liên thủ, mất thời gian hai khắc đã giải quyết sạch sẽ đám hộ vệ, sau đó đám ám vệ vội vàng đưa xe ngựa tới một chỗ hẻo lánh, lệnh sơn phỉ canh giữ bên ngoài, đem những rương đá tảng đã chuẩn bị từ sớm đánh tráo với rương hoàng kim. Sau đó bọn họ binh chia làm hai đường, ám vệ mang theo mấy rương hoàng kim, sơn phỉ mang theo xe ngựa chở đá tảng, phân công nhau tìm nơi giấu kín……
……
Trong thành Ký Châu, Ân Thừa Ngô chậm chạp không thấy đội ngũ vận chuyển hoàng kim đến, nhíu mày nói: “Phái người đi xem, hay là trên đường xảy ra đường rẽ.”
Cấp dưới đứng bên cạnh gã nói: “Ở trên địa giới Ký Châu, chẳng lẽ còn có người dám động vào đồ của Ân gia? Tỷ phu yên tâm đi, ta an bài thỏa đáng cả rồi, chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện.”
“Ta đã nói bao nhiêu lần rồi, mọi việc không được thiếu cảnh giác.”
Ân Thừa Ngô không vui liếc đối phương một cái, người này là huynh đệ chính thê của gã. Gã vì mặt mũi thê tử mà nâng đỡ, lại không nghĩ hắn ta làm việc không cẩn thận như vậy.
Trong lòng gã ẩn ẩn cảm thấy không thích hợp, kiên trì phái người đi điều tra.
Từ trấn Chu Cú đến thành Ký Châu, phi ngựa nhanh vừa đi vừa về cần hai canh giờ.
Hai canh giờ sau, Ân Thừa Ngô quả nhiên không chờ được thương đội vận chuyển hoàng kim, chỉ chờ được một thuộc hạ đại kinh thất sắc: “Đại gia không ổn rồi! Thương đội bị cướp!”
Trái tim Ân Thừa Ngô trầm xuống, lại có loại cảm giác quả nhiên như thế trần ai lạc định, gã lạnh lùng liếc tên tỷ phu một cái, mang theo thủ hạ vào doanh, âm trầm nói âm xa xa truyền đến: “Phái người đi lục soát cho ta! Nói với bên ngoài trân bảo bị trộm……”
*
Diệp Vân Đình ở trong thư phòng chờ tới buổi chiều, ám vệ thám thính tin tức cuối cùng cũng trở về.
“Bên ngoài thế nào rồi?”
“Ân gia đã bắt đầu phái quan binh lùng bắt bốn phía, chỉ nói với bên ngoài là trân bảo trong nhà bị trộm. Chúng ta có cần tạm lánh đi không?”
Vị trí của sơn trại này tuy rằng kín đáo, nhưng nếu Ân gia lùng bắt bốn phía, vẫn có khả năng tìm ra được.
Diệp Vân Đình trầm ngâm một lát, lắc lắc đầu, nói: “Chúng ta thật ra có thể đi, nhưng không thể bỏ lại người già phụ nữ và trẻ em trong trại.”
Trời giá rét, trong trại lại nhiều người, muốn không lưu lại dấu vết mang người đi cũng không dễ dàng, ở thời khắc mấu chốt này tùy tiện đổi nơi ở, ngược lại sẽ khiến cho bị chú ý. Hơn nữa việc này là bọn họ dựng lên, nếu như y đi luôn, vạn nhất quan binh tìm được, lấy thù hận của Ân gia hiện giờ đối với sơn phỉ, tuyệt đối sẽ không để cho bọn họ còn một người nào sống.
“Chúng ta ở lại, đánh cuộc một phen, xem là động tác của Ân gia nhanh, hay là tốc độ của Vương gia nhanh.”
Thấy y nói như thế, ám vệ cũng không khuyên bảo, chỉ nói: "Vậy thuộc hạ tiếp tục thám thính tin tức.”
Khi người đi rồi, Diệp Vân Đình mới ra khỏi thư phòng.
Giữa bãi đất trống có mấy lão nhân đang quét tuyết, còn có mấy đứa bé chơi ném tuyết. Dưới mái hiên còn có mấy người phụ nữ đang ngồi may quần áo…… Sau khi tân trại chủ vào trong trại, sinh hoạt của bọn họ đều cải thiện rất nhiều, ăn no mặc ấm, không chịu ức hiếp, vậy nên mọi người đối với Diệp Vân Đình là thập phần cảm kích, tranh đoạt làm chút việc trong khả năng cho phép.
Diệp Vân Đình hướng bọn họ cười cười, khoanh tay đi đến cửa sơn trại, ánh mắt xuyên qua đường nhỏ uốn lượn, nhìn về nơi xa.
Tính tính lộ trình, lúc này Lý Phượng Kỳ cũng nên tới nơi rồi.
*
“Vương gia đang nhìn gì vậy?”
Ngũ Canh đi bên cạnh Lý Phượng Kỳ, theo ánh mắt hắn nhìn về nơi xa, lại cái gì cũng không nhìn thấy.
Lý Phượng Kỳ cười một tiếng, lại không đáp, phân phó nói: “Người an bài tốt chưa?”
“An bài tốt rồi. Cần chờ thêm nửa ngày không?”
Bọn họ hiện giờ đang ở cảnh nội Vị Châu, chỉ cần bước ra thêm một bước sẽ vào cảnh nội Ký Châu. Mà trấn Chu Cú chỉ cách nơi này bốn năm chục dặm đường.
Lúc trước hai châu vẫn luôn hòa bình không có việc gì, hiện giờ muốn động thủ, tất nhiên phải tìm một lý do.
Lý do Ngũ Canh tìm là có một đào phạm chạy trốn tới trấn Chu Cú. Người này mới vừa “trốn”, bọn họ liền đuổi theo, khó tránh khỏi có chút quá mức lộ liễu, cho nên hắn nghĩ có cần kéo dài thêm nửa ngày hay không.
“Không cần, chỉ là tùy ý tìm lấy cái cớ mà thôi.” Lý Phượng Kỳ cười, mang theo hai vạn người, chạy băng băng hướng tới trấn Chu Cú.
Hắn không chỉ muốn đánh hạ trấn Chu Cú này, còn muốn đích thân đón Vương phi của hắn về nhà.
……
Mà trong lúc Lý Phượng Kỳ đang mang binh đánh tới, mỏ quặng ở trấn Chu Cú cũng nổi lên bạo động.
Có thể vì trong đám thợ mỏ nhiều thanh niên trai tráng, luôn có người không cam lòng ở đây đào quặng cả đời, lâu lâu lại có người tụ tập gây chuyện, rõ ràng lần nào cũng bị đàn áp, lại luôn có người học không ngoan.
Lần này gây chuyện, quan binh phòng vệ phụ trách mỏ quặng cũng không lo lắng gì. Hắn như bình thường thông tri đồng liêu, rút đao chuẩn bị bình loạn.
Chỉ cần chết vài người, tất nhiên sẽ ngoan ngoãn lại cả.
Nhưng mà lần này lại không giống lúc trước, thủ vệ mới vừa cầm đao đi ra ngoài, đã bị một cục đá đập vỡ đầu, thẳng tắp ngã xuống đất. Hai ám vệ lẫn vào trong đó thấy thế nói: “Cướp binh khí của bọn chúng, các huynh đệ theo sát ta đi ra ngoài!”
Thanh niên trai tráng trong mỏ theo lời ám vệ hô to, có đao cầm đao, không đao liền giơ dùi đá mài sắc bén, hùng hổ gϊếŧ ra bên ngoài.
Đây không phải lần đầu tiên mỏ quặng xảy ra bạo động, nhưng tuyệt đối là lần bạo động quy mô lớn nhất. Ngoài những thợ mỏ đã bị tra tấn đến chết lặng, hoặc thật sự nhát gan, những người còn lại đều