Chương 49: Ngàn kết hỏi ai giải
Trong sảnh rộng rãi, giữa bình phong đặt giường thái sư, đứng đầu đám người có Thiệu Ấn, Đặng Đạt Viên, Tam quản gia Thương thị cùng với bảy tám quản sự quản lý bất động sản, không một ai vắng mặt, toàn bộ này nọ ngồi ở hai bên bàn, ngay cả Yến Nghênh Mi cũng bị Bạch Kính mời mà dẫn theo Thượng Trụy đến, duy chỉ có Hạ Nhàn Phinh cùng Trương Lục Dạng là không được người thông báo.
Chờ đợi trong tĩnh lặng không ai lên tiếng.
Chỉ chốc lát sau, liền thấy người mặc bộ áo lụa trắng, mũ ngọc giày gấm Bạch Thế Phi đang cười ha ha cùng Trang Phong Tuyền từ bên ngoài tiến vào, hai người vén áo ngồi lên vị trí chủ tọa, ánh mắt Bạch Thế Phi mang theo ý cười lướt nhìn ra sau lưng Yến Nghênh Mi, dừng lại chỗ gương mặt có chút cứng ngắc của Thượng Trụy, sóng mắt sinh ra một chút ôn nhu.
Chầm chậm nhấp một hớp trà, hắn cất cao giọng nói:
“Sắp tới Phong Tuyền sẽ ở lại trong Bạch phủ giúp ta quản lý Câu Lan lâu, sòng bạc, Ngân trang và hợp đồng bên tiêu cục, đồng thời huấn luyện võ sư hộ viện trong phủ nữa”. Ánh mắt lướt qua tất cả mọi người trong sảnh, hắn chậm rãi nói, “Phong Tuyền và ta tình như thủ túc, mọi người sau này thấy huynh ấy cũng như thấy ta, có biết không?”
Lại tiếp tục phân phó Thiệu Ấn đem viện Thính Phong ở phía Đông Bắc quét dọn một lượt.
Sau khi dặn dò xong, lại giản lược thương nghị một chút những hạng mục công việc đã được các quản sự xử lý lúc hắn không có ở trong phủ, tiếp đến mọi người mới nối đuôi nhau tản đi, ngoại trừ hai vị nam tử đang ngồi trên giường thái sư mỗi người mỗi vẻ tao nhã, trong sảnh cũng chỉ còn lại hai người Yến Nghênh Mi không biết nên tiến hay nên lùi.
Bạch Thế Phi dẫn đầu rời ghế, lúc đi qua sau lưng Thượng Trụy thì từ phía sau kéo nàng rời đi, vẫn như trước đưa nàng qua gian phòng ở cách vách, không đợi nàng mở miệng, hắn đã nói, “Lần này Phong Tuyền cùng ta trở về, là vì chuẩn bị cho tương lai không lâu sẽ cùng Tiểu thư nhà nàng song túc song tê đấy”.
Thượng Trụy ngạc nhiên tròn cái miệng nhỏ nhắn, “Nhưng ——”
Hắn đã nhẹ nhàng chặn lại môi của nàng.
Cái hôn nhẹ kia chỉ mút trong ôn nhu phảng phất như tràn ngập yêu thương, cứ thế vuốt vẻ an ủi hồi lâu, Bạch Thế Phi mới buông nàng ra, im lặng chăm chú nhìn, trong đôi mắt khó có thể thấy hiện ra đầy tưởng nhớ nhìn gần lại khiến trong lòng Thượng Trụy cuồng loạn, chỉ cảm thấy vừa chua vừa chát, không chút suy nghĩ, gần như vì hốt hoảng mà tránh khỏi bàn tay đang cố chấp nắm lấy tay nàng, vội vàng rời khỏi phòng.
Nói không ngại chính là cho bản thân mình quên tìm cớ, cho dù hắn có muôn vàn lần hướng đến nàng giải thích lý do, thì từ ngày đại hôn của hắn hôm ấy, lòng của nàng cũng đã nhỏ máu mãi đến nay cũng chưa từng khô cạn, sau tất cả những gì đã qua nàng không cách nào xóa đi dấu vết, kể cả ngọt ngào, đau khổ, trong trí nhớ từng đoạn từng chuyện thủy chung vẫn rõ ràng, cũng không dám để mặc cho bản thân mình nhớ lại, sợ những hoài niệm sẽ như lớp bụi phủ đầy trong lòng vẫn như cũ không khóc được.
Cho đến khi bóng lưng của nàng ra khỏi cửa, Bạch Thế Phi vẫn không thu hồi ánh mắt.
Từ lúc hắn cưới lần hai, nàng liền đơn giản không ra khỏi Sơ Nguyệt Đình nửa bước, mãi đến khi hắn nhịn không được viện cớ đưa tin đến cho Yến Nghênh Mi, nhưng thật ra là muốn liếc nhìn nàng một cái, nàng không bao giờ chịu để lộ cảm xúc của mình trước mặt hắn nữa, quả thực khiến hắn không biết phải làm sao, nên dứt khoát rời khỏi nhà, chỉ vì muốn đợi lòng nàng bình phục lại, sau đó sẽ nhịn không được đối với hắn nảy sinh chút lòng tưởng nhớ, từ đó thoáng buông lỏng tiếng lòng căng cứng mà dành cho hắn chút mềm lòng.
Mấy ngày nay cho dù hắn ở bên ngoài, nhưng lúc nào cũng thu được tin tức ở trong phủ.
Khi biết Yến Nghênh Mi từ lúc trở về phủ vẫn như cũ không ra phòng ăn dùng cơm, mặc kệ sớm muộn gì đều ở trong Sơ Nguyệt Đình dùng bữa, hắn không hi vọng đến lúc trở lại vẫn thấy tình hình này tiếp diễn, đành phải đem hết cả vốn liếng ra bắt Trang Phong Tuyền từ Hàng Châu kéo về.
Có lẽ Thượng Trụy không muốn gặp hắn, nhưng hắn không tin Yến Nghênh Mi sẽ không muốn gặp Trang Phong Tuyền.
Nhọc lòng như vậy, bất quá cũng chỉ là muốn có thêm nhiều cơ hội hơn được ở chung với nàng mà thôi, dù là mỗi ngày hắn chỉ có thể gặp được nàng một chút, cũng tốt rồi… Trong lòng không phải không có chua chát, thật lòng mà nghĩ, ngày nào đó đến lúc mưa gió qua đi, biết nàng có chịu nguyện ý tin tưởng hắn hay không?
Bất kể thế sự khó lường cỡ nào, từ một khắc tâm hắn xao động, cuộc đời này hắn và nàng dây dưa kể như đã định rồi, mặc kệ nàng muốn lùi bước, hay muốn đoạn tuyệt quan hệ với hắn, cho đến cuối cùng của cuộc đời, nàng đừng mong được mãn nguyện.
Một bộ áo đen đập vào ánh mắt, Trang Phong Tuyền bước tới bên cạnh.
Trên gương mặt tuấn tú của Bạch Thế Phi tràn ra ý tươi cười, “Huynh trò chuyện tốt rồi?”
Trang Phong Tuyền không đáp chỉ hỏi lại, “Gấp gáp như vậy kéo ta về đây, là vì cái gì?” Tuy là hắn sớm muộn gì cũng sẽ tới đưa người đi, nhưng dự định không phải vào lúc này nhanh như vậy.
Bạch Thế Phi cười thật tự nhiên, “Đệ bất quá là cho huynh thời hạn sớm hơn thôi”. Trong lúc nói chuyện chân mày và hàng mi rũ xuống, cuối cùng thoáng qua một chút buồn vô cớ.
“Thế Phi ca ca!” Cùng với âm thanh cao hứng bừng bừng vang lên, Trương Lục Dạng vui vẻ ra mặt cùng với Mạc Ngôn xuất hiện trước cửa thư phòng, “Huynh mà còn tiếp tục không trở về nữa thì muội chỉ còn buồn bực đến chết ở trong phủ này thôi!”
Trang Phong Tuyền nghiêng người lui sang một bên, cười nhạo liếc nhìn Bạch Thế Phi, Bạch Thế Phi không thể làm gì ngoài cười khổ, vừa nghe xong lời của Trương Lục Dạng, đã thấy ở sau lưng nàng cách đó không xa, Hạ Nhàn Phinh cũng dẫn theo nha đầu thân cận đi tới.
Thấy ánh mắt hắn lơ đãng nhìn qua đây, Hạ Nhàn Phinh đứng yên ở cạnh cửa, trong mắt hiện lên ý u oán, thần sắc có chút như gần như xa buồn bã khổ sở, khiến người ta thấy yêu tiếc.
Trong lòng Bạch Thế Phi âm thầm kêu khổ, chỉ cảm thấy đầu đau không chịu nổi, bên môi cũng không thay đổi thần sắc mà nở một nụ cười mỉm khiến người ta như tắm gió xuân, phảng phất có chút ít không quan tâm cùng áy náy, lại phảng phất gần như có chút nhíu mày kinh ngạc, hắn nhẹ giọng nhẹ lời, “Nhị phụ nhân cũng tới à?”
Trang Phong Tuyền nhìn tình hình trước mắt, tự thấy không tiện nán lại thêm, lập tức từ biệt hai người Bạch Trương, cũng đi qua trước mặt Hạ Nhàn Phinh cùng thi lễ chào nhau rồi đi khỏi.
Trương Lục Dạng dùng khóe mắt đảo liếc qua chỗ Hạ Nhàn Phinh, cũng không thèm chào hỏi nàng ta, đưa tay lôi kéo góc áo Bạch Thế Phi, đem sự chú ý của hắn lôi trở lại trên người