Chương 50: Tâm hán tại thân Tào
Bạch Thế Phi vẫn như cũ chỉ ngủ ở Đệ Nhất Lâu, lúc này ngay cả giải thích cũng không có.
Hạ Nhàn Phinh mặc dù cảm thấy nóng lòng, mà mắt thấy trên nàng có Yến Nghênh Mi cùng với Trương Lục Dạng phía dưới toàn bộ đều vẫn như ngày thường, một chữ cũng chưa từng nhắc đến, càng đừng nói gì đến chuyện tranh nhau uống dấm chua, bởi vậy nàng cũng không có đối sách, cũng không thể chỉ có một mình nàng biểu hiện ra vẻ không thể chờ đợi được nữa, nếu không cẩn thận bị bọn người hầu lưỡi hơi dài chút truyền tin ra ngoài, thì danh tiết đời này của nàng có thể sẽ bị phá hủy.
Bạch Thế Phi đã về, Yến Nghênh Mi ra khỏi Sơ Nguyệt Đình một chút cũng thành chuyện lẽ đương nhiên, Thượng Trụy hiển nhiên cũng theo đến phòng khách phòng ăn, phòng đàn phòng cờ to lớn cứ thế ra vào, Bạch Thế Phi cùng Trang Phong Tuyền thì như hình với bóng, bởi vậy mỗi ngày hai người cũng thường gặp nhau từ một đến hai lần.
Chẳng qua là Bạch Thế Phi chỉ miễn cưỡng được mãn nguyện, gặp được người ấy, nhưng lúc nào cũng có người ngoài ngăn cản, không phải Trương Lục Dạng một bước không rời quấn lấy hắn, thì là Hạ Nhàn Phinh nghe tiếng kéo tới, hắn ngay cả muốn nói mấy lời riêng tư với người trong lòng cũng không có cơ hội, mặt khác lại không thể cau mặt với hai người Hạ Trương bên kia, lúc nào cũng phải bày ra khuôn mặt tươi cười chào đón.
Mỗi lúc như thế, Thượng Trụy đều hữu ý vô ý trốn ra sau lưng Yến Nghênh Mi để tránh mỗi khi mở mắt ra lại nhìn thấy ánh mắt của hắn trộm ngó sang đây, động tác mờ ám nhiều nên khó tránh khỏi bị Yến Nghênh Mi phát giác ra chỗ khác thường, thấy nàng kiềm chế vất vả như thế, cũng không nỡ nhẫn tâm ở lại, thành ra đa số thời điểm đều đứng dậy cáo từ.
Thượng Trụy cả liếc nhìn cũng không nhìn đến Bạch Thế Phi, chỉ cúi đầu theo sát Yến Nghênh Mi, cho dù có lúc bất giác ngẫu nhiên ngước nhìn lên chỗ hắn, cũng chỉ là bĩnh tĩnh rũ mi mắt xuống, sắc mặt hoàn toàn không có sóng, phảng phất như không hề nhìn thấy chút nào ý khổ sở van nài trong mắt hắn, tựa như nhìn không thấy có hắn ở trước mắt.
Bạch Thế Phi bị nàng ghét bỏ như thế, quả thật một ngày so với một ngày càng thêm bực mình, lại không phát tác được.
Khó được Bạch công tử cùng ba vị phu nhân tề tụ đông đủ, hơn nữa còn có vị khách quý Trang Phong Tuyền kia, nên liên tiếp mấy ngày Thiệu Ấn đều an bài thức ăn tương đối long trọng, như là táo chưng cách thủy, mận hoa mai tẩm mật ong xào, thịt ngâm chua, chim cút nấu hoa, gà chiên giòn, ngũ trân thạch xắt mỏng các loại… ước chừng mười sáu mười bảy món ăn, mỗi bữa đều đổi mới, chưa từng có một lần lặp lại.
Vốn dĩ, bữa tối hôm đó cũng sẽ tương tự như những bữa cơm trước tất cả đều vô sự —— Nếu không phải do lúc đó tỳ nữ Mạc Ngôn của Trương Lục Dạng nói một câu.
Đó là khi uống xong chén rượu nhỏ, món mới được bày lên.
Trương Lục Dạng đã no bụng được bảy tám phần, hơi nghiêng đầu nói với Mạc Ngôn, “Cho ta một chén canh”.
Thiệu Ấn ở bên cạnh nghe tiếng, đang định tiến lên hầu, Mạc Ngôn đã quay đầu lại, thấy có một thị nữ đang đứng gần thố canh, liền thuận miệng kêu lên, “Người kia, lấy thêm một chén canh qua đây”.
Lời vừa nói ra, ánh mắt của tất cả nô bộc và tỳ nữ đang hầu trong sảnh đều đồng loạt nhìn về hướng nàng ta đang chỉ đến.
Không lường trước được người bị gọi trúng lại là Thượng Trụy, toàn bộ đều ngẩn người.
Thiệu Ấn càng là cả kinh có chút thất sắc, cúi đầu lướt mắt nhìn về phía Bạch Thế Phi phát giác chân mày anh tuấn khẽ nhăn, lại thấy Thượng Trụy ở bên kia đã vén tay áo lên, ông sợ hãi không thôi, vội vàng bước qua lấy thìa bạc trong tay nàng xuống, “Trụy cô nương nghỉ ngơi đi, để lão nô làm”.
Không khí trong phòng nhẹ biến chuyển, nhất là bên môi Hạ Nhàn Phinh nhanh chóng lướt qua vẻ vui sướng khi người gặp họa, lại khiến Trương Lục Dạng ý thức được có chỗ không ổn, nàng còn chưa kịp quay đầu lại liếc nhìn xem ngươi Mạc Ngôn gọi là ai, Yến Nghênh Mi bên cạnh đã hạ đũa xuống, nhàn nhạt mở miệng.
“Thiệu quản gia, trong phủ này từ lúc nào thì có thể sai người của ta làm việc rồi”.
Sắc mặt Mạc Ngôn tái nhợt, lúc này mới hiểu ra mình đã gây họa, cũng không dám lên tiếng nữa.
Thiệu Ấn sợ hãi mà cúi người thi lễ, “Hồi Đại phu nhân, là lão nô đáng chết! Chưa dặn dò rõ ràng thân phận của Trụy cô nương với Mạc cô nương”.
Trương Lục Dạng không hổ là xuất thân con nhà gia thế, vừa thấy tình hình này, phản ứng thật là nhanh, hắc hắc nở nụ cười, “Kinh xin Nghênh Mi tỷ tỷ đừng trách cứ Đại tổng quản, đều tại nha đầu chết tiệt kia của muội không hiểu chuyện, lúc trước ở trong nhà sai sử đã quen, hiện thời vừa vào Bạch phủ còn chưa hiểu được quy củ, muội hôm nay mượn trà thay rượu, kính tỷ tỷ một ly, mong tỷ tỷ bỏ lỗi cho!” Nói xong nâng chung trà lên uống một hơi cạn sạch.
Trên mặt Yến Nghênh Mi vẫn duy trì nụ cười nhạt, “Muội muội kính trà ta sao có thể không uống”. Nhẹ nhàng mấp máy, lại mở lời nói, “Nha đầu kia của ta tuy thân phận chỉ là tỳ nữ, nhưng trên dưới Bạch phủ đều biết nàng ấy là người không thể sai việc, sau này muội muội —— cũng đừng tiếp tục sai bảo lầm nữa”.
Trong tình huống này, lời nói ra không thể nói là nhẹ, hơn nữa còn có mặt Bạch Thế Phi ở đây.
Nét tươi cười trên mặt Trương Lục Dạng liền có chút không nhịn được giận, tuy biết Yến Nghênh Mi có lẽ cũng không phải có chủ tâm nhằm vào nàng mà nói, bất quá là bắt lấy cơ hội này để tỏ rõ thái độ, cố ý vô tình muốn cho những người ngồi đây —— nhất là Hạ Nhàn Phinh, hiểu rõ nói chuyện phải biết lựa lời.
Nàng quay đầu nghiêng mắt nhìn Thượng Trụy xem xét, bất quá là một nha đầu có vài phần nhan sắc mà thôi, đâu có gì đặc biệt, đáng để chủ tử