----Thái Tiểu Liên đang trốn ở trong phòng giả vờ đau bụng không muốn làm việc ngửi được mùi, cầm gối trên giường ném xuống đất:"Sao nhà mẹ đẻ tôi đến không làm nhiều đồ ăn ngon như vậy đi?""Con nhóc kia về lại làm nhiều đồ ăn, người Điền gia đúng là không phải con người!""Chồng tôi vừa lên núi bắt thỏ về, trong nhà còn ai giỏi hơn ông ấy? Muốn đãi thì phải đãi mẹ tôi mới đúng!Hai vợ chồng Điền Hương Quả mang theo hai cái chân sau, đưa ít đường rách là có thể ăn đồ ăn thơm ngon, dựa vào cái gì chứ?"Thái Tiểu Liên tức thì tức, nhưng khi thức ăn làm xong vẫn chạy lên bàn ngồi xuống.
Điền Kiến Thiết đặt rượu cao lương lên bàn: "Bà đi giúp chị dâu lấy bát đũa, bê thức ăn đi.
"Mông Thái Tiểu Liên đặt trên ghế, mắt gần như trợn trừng lên: "Tôi đau bụng.
""Đau bụng thì về phòng nằm, ăn cơm làm gì!"Điền Kiến Thiết biết bà đang giả bệnh không làm việc, sống không làm còn không bằng con lợn chỉ có ăn, chỉ có chị dâu và em dâu bao dung không chấp nhặt với bà.
Thái Tiểu Liên bị nói trong lòng cảm thấy tủi thân: "Bị bệnh thì nên được bồi dưỡng, vì sao tôi không thể ăn cơm? Ông là người có năng lực nhất trong nhà, không thể cho tôi một miếng ăn sao? Ông vừa đi bắt thỏ về, có công giúp đỡ gia đình, ba người nhà ta nên ăn nhiều nhất!"Tên ngốc nhu nhược này không biết nghĩ cho bà.
Phùng Thúy Hoa ngồi ở đầu giường đất đặt gần lò sưởi xem kịch đột nhiên cười ra tiếng.
Nghe thấy tiếng mẹ chồng cười, tim Thái Tiểu Liên đập thình thịch.
"Con cảm thấy lão nhị giỏi, ở lại nhà này chịu thiệt, vậy hai con tách ra ngoài ở đi.
"Như vậy sau này thằng bé Ngọc