----Trong lòng cô như bị gõ một cái thật mạnh, cảm thấy đau nhói.
"Thẩm Ngọc Kinh!"Vừa dứt lời liền lao vào lòng anh, lồng ngực người đàn ông cứng rắn, tuyết dính trên người còn chưa tan hết, làm cho anh cũng trở nên lạnh lẽo theo.
Điền Hương Quả ngửi thấy mùi hương trên người anh, một lần nữa cảm thấy rung động.
Đoá Đoá và Đường Đường đang chơi đùa trên giường thì đồng thời che mắt, sau đó hé ngón tay ra nhìn lén.
Xấu hổ! Xấu hổ! Quá xấu hổ!Thẩm Ngọc Kinh giơ tay lên, bối rối không biết nên đặt ở đâu.
So với trước kia, bây giờ cô rất hay dính lấy anh.
Anh gượng gạo nhắc nhở: "Tôi phải ra ngoài đây.
"Điền Hương Quả buông cánh tay đang ôm anh ra.
Hai đứa bé trên giường ngượng ngùng gọi hai người:"Ba phải đi làm anh hùng dẹp sạch sơn tặc, Đường Đường và Đoá Đoá muốn nói lời chào tạm biệt cha.
"Bọn nhỏ nghe nói Thẩm Ngọc Kinh phải đi, vừa khóc vừa chạy tới.
Trong lòng Điền Hương Quả có chút khó chịu: "Anh dỗ tụi nhỏ đi, em đi thu dọn hành lý.
"Thẩm Ngọc Kinh ôm từng đứa một, lau nước mắt cho chúng: "Ở nhà nhớ phải nghe lời mẹ các con.
"Đường Đường: "Ừm.
"Đóa Đóa hôn anh một cái: "Đóa Đóa chắc chắn sẽ nghe lời!"Điền Hương Quả xếp cho anh hai bộ quần áo, còn có hai cái lót đế giày mà cô vừa mới may vào hai ngày trước, vốn dĩ định để cho anh mặc Tết nhưng bây giờ không biết còn có thể đón Tết cùng anh hay không nên đành cho anh mặc trước.
Tiễn anh đến cửa, Điền Hương Quả dặn dò: "Làm nhiệm vụ nhất định phải chú ý