----Cô múc một muỗng đút cho Đường Đường: "Mẹ ăn rồi.
"Đường Đường nuốt ực xuống, nheo mắt lại: "Ngon, ngon, Đường Đường ăn cháo mẹ nấu!Đoá Đoá: "Nói dối, chắc chắn là mẹ vẫn chưa ăn.
"Đóa Đóa nũng nịu ôm lấy cô, nhìn người mẹ nói dối với ánh mắt hung dữ.
Điền Hương Quả bị hai đứa nhỏ chọc cười, nhẹ nhàng nhéo nhéo hai khuôn mặt nhỏ nhắn đó, vào lúc ba người đang cười nói vui vẻ thì lại có người tới.
Hạ Mai cầm nửa túi hạt dưa, đứng ở cửa ở cửa phủi sạch tuyết mới đi vào.
"Ngọc Kinh đâu?"Đường Đường chạy tới ngồi trên đùi Hạ Mai, ngoan ngoãn chờ ăn hạt dưa.
Điền Hương Quả pha nước trà cho Hạ Mai.
"Anh ấy đi làm nhiệm vụ rồi.
"Cô cũng không nói quá nhiều để tránh người nhà lo lắng theo.
Hạ Mai thở dài, gần Tết rồi còn phải làm nhiệm vụ, khổ thật đấy!"Không có Ngọc Kinh ở nhà, có gì không tiện thì cứ về nhà mẹ đẻ.
"Điền Hương Quả cười híp mắt gật đầu: "Được.
"Hạ Mai đút cho Đường Đường một hạt dưa, ngập ngừng nhìn Điền Hương Quả.
Điền Hương Quả cũng ăn mấy hạt dưa: "Mẹ có chuyện gì cứ hỏi thẳng đi, đừng để trong lòng.
"Cô đã nói như vậy, Hạ Mai cũng không giấu diếm: "Con bắt đầu học nấu ăn từ khi nào vậy? Học được bao lâu rồi? Có cảm thấy mệt không?"Điều ba mẹ lo lắng đầu tiên chính là sợ cô phải chịu khổ.
Điền Hương Quả hơi sửng sốt.
Bởi vì không ai quan tâm cô học nấu ăn có mệt hay không cả.
Tổ tiên của cô là đầu bếp trong cung, các anh chị em đều được học nấu ăn từ nhỏ nhưng số lượng phụ nữ còn theo con đường này là rất ít, nếu muốn