"1 nghìn!” Mọi người Tần gia nhao nhao kinh hô ra tiếng.
“Ngài thật là không rên một tiếng đã làm thấy đại sự rồi!” Đại bá mẫu đều bội phục mẹ chồng mình.
“Tiền đâu? Đó là suất của Nhị Ni, tiền không phải là Nhị phòng chúng con sao?” Mẹ kế Tần Thi trừng mắt lên.
“Mẹ, mẹ thật sự bán 1 nghìn nguyên?” Cha Tần Thi cũng không khỏi kinh ngạc.
Tần nãi nãi thấy người nhà mỗi người hai mắt tỏa sáng, đều truy vấn tung tích tiền bà ta, thẹn quá hoá giận rống với bọn họ: “Nếu không phải chân lão Nhị bị thương, mẹ có thể bán sao? Tiền tiền tiền! Chỉ biết tiền, tiền tiêu hết rồi, không có!”
Tần nãi nãi rống xong mọi người, lại đem họng pháo nhắm ngay Tần Thi, “Chỉ có mày mỗi ngày không yên ổn, mỗi lần đi ra ngoài trở về đều gây chuyện xấu!”
“Yên ổn ở nhà chờ gả chồng cho tao!”
Tần Thi nhìn Tần nãi nãi gàn bướng hồ đồ, căn bản không tiếp lời, “Bà, bà vẫn là sớm chút trả lại tiền cho người ta đi, mua bán suất đại học là phạm pháp, sẽ bị bắt lại giam vào ngục.
"
Tần nãi nãi muốn mắng người bị dọa trở về, nhưng sau đó lại nghĩ tới dì cả nhà mẹ đẻ mình cũng bán, người ta sau đó cũng không bị bắt, lập tức lại đúng lý hợp tình lên, “Đánh rắm!”
Tần Thi buông đũa xuống, lấy báo chí hôm nay từ trấn trên phế đi nhiều sức lực, chạy một buổi trưa mới tìm được ra, đưa cho Tần nãi nãi xem: "Bà, thật sự phạm pháp, bà xem, có rất nhiều người đã bị bắt lại.
”
Thi đại học mới khôi phục chưa được hai năm, lén thế thân, người mua bán suất đại học nhiều đếm không xuể, bên trên bắt nghiêm, cũng chuyên môn đưa tin qua.
Chẳng qua trong thôn lạc hậu, thôn dân ngu muội không biết hoặc là biết rõ cố phạm thôi.
Tần nãi nãi trừng mắt Tần Thi, lửa giận đầy mình: “Tao không xem!”
Tần Thi thấy bà ta không nhận, thì đặt báo chí bên cạnh người cô, bưng chén lên bắt đầu uống cháo còn dư lại.
Ừm…… Khoai lang đỏ không tồi, nhưng gạo không được, người nấu cháo cũng có lệ, dẫn tới mùi vị cháo này càng kém ba phần.
Đại bá mẫu cầm lấy báo chí nhìn một loạt người mang theo còng tay phía trên, trong lòng nhảy dựng, đưa báo chí cho con trai bảo bối Tần Thông của mình, để hắn xem.
“Phía trên viết cái gì đó!”
Tần Thông liếc mắt một cái thì thấy tiêu đề, sau khi nhìn lướt qua phát hiện trên bản vẽ xác thật là giao dịch mua bán, cường thủ hào đoạt suất đại học bị bắt, trong lòng cả kinh.
Hắn có chút hoảng loạn nhìn về phía Tần nãi nãi, vội vàng nói: “Bà ơi, đây là sự thật, thật sự sẽ bị cục cảnh sát bắt!”
“Ah!” Tần nãi nãi luống cuống, “Không thể, cũng có người khác bán mà! Sao bọn họ không có việc gì? Bà không muốn vào cục cảnh sát, bà không muốn ô ô……”
Tần nãi nãi tiêu chuẩn phụ nữ nông thôn, không kiến thức, trời sinh sợ cảnh sát với cục cảnh sát, vừa nghe mình sẽ bị bắt đến cục cảnh sát, một chút đã dọa bể mật.
“Cho nên mẹ, mẹ thật sự bán suất đại học của Nhị Ni 1 ngàn nguyên?” Mẹ kế Tần Thi căn bản không tin bà lão tiêu hết tiền, nông thôn không có gì có thể tiêu phí, bà lão lại không đến trấn trên, tiền nhất định còn cất giấu.
“Đúng vậy, mẹ……” Đại bá mẫu cũng không ngốc, vội vàng mở cửa dò hỏi, nhưng lại bị tiếng hô của Tần lão đầu (ông nội Tần Thi) cắt ngang.
“Đều khi nào rồi, không nghĩ biện pháp giúp mẹ con, còn ở chỗ này nhớ thương tiền, hả?”
Tần lão đầu vẫn luôn trầm mặc nhìn vỗ bàn một cái, toàn trường lập tức yên lặng, không người nào còn dám lỗ mãng, ngay cả tiếng khóc của Tần nãi nãi cũng ngưng.
Tần nãi nãi khóc đến chết dừng một chút, lại tiếp tục gào lên, bộ dáng đáng thương nóng nảy.
Đừng nói nhốt vào cục cảnh sát, chính là đi ngang qua cửa Cục Cảnh Sát Tần nãi nãi cũng sợ hãi, bà ta là vừa sợ hãi vừa đau lòng tiền lại cảm thấy mất mặt, khóc kia được gọi là thương tâm.
Tần lão đầu nhìn về phía Tần Thi, thấy cô còn giống như người không có việc gì ăn cơm, lòng tức giận đều lạnh.
Ông lão không nghĩ tới Nhị Ni ngày thường nhìn như thông minh, thật ra lại có thể lạnh lùng, lòng dạ tàn nhẫn như thế.
“Nhị Ni à.
” Tần lão đầu mở miệng, “Việc này bà cháu làm không đúng, nhưng cũng không thể nhìn bà ấy đi vào đó phải không? Cháu suy nghĩ một ít biện pháp.
”
Tần Thi: “Tự thú mà nói, cảnh sát xem thái độ của bà tốt, nói không chừng sẽ xử lý nhẹ.
”
“Vậy còn không phải ngồi tù!” Tần nãi nãi khóc rối tinh rối mù, “Người ta cũng bán, tại sao mẹ không thể bán? Cảnh sát sao không bắt người ta liền bắt mẹ?”
Tần Thi vừa nghe lời này, thì quay đầu nhìn bà ta: “Bà còn biết nhà ai bán? Cử báo đi, nghe nói cử báo có tiền thưởng, cũng không biết là thiệt hay giả.
”
Tần nãi nãi nghe thấy có tiền thưởng tiếng khóc hạ xuống vài phần, nhưng trong lòng tưởng tượng người nọ là thân thích nhà mẹ đẻ, bà ta cử báo, người nhà mẹ đẻ sẽ thấy mình thế nào? Thân thích này khẳng định không được, cũng bị người khác chỉ chỉ trỏ trỏ.
Vì thế lại khôi phục tiếng khóc cao giọng, đầy nhịp điệu lúc trước.
“Bà, ngài đừng khóc!”
“Nhị tỷ, không có cách khác?”
“Người khác mua bán cũng không có việc gì mà, con thấy việc này không sao đâu.
”
Người Tần gia mồm năm miệng mười nói, trên bàn cơm loạn một đoàn, ngoại trừ Tần Thi, những người khác không chú ý đến trên bàn cơm.
Tần Thi tự động che chắn thanh âm của bọn họ, nhìn trứng gà rán trên đĩa, thầm nghĩ đáng tiếc, còn tưởng rằng hôm nay trở về có ầm ĩ, không cách nào ăn cơm cơ.
Sớm biết như vậy thì không mua hai cái bánh nướng kia.
“Người khác không có việc gì đó là cảnh sát không biết, đã biết nhất định phải quản.
” Tần Thi buông chén xuống, nói: “Bạn học cháu đều đã biết, những người khác nhất định cũng biết, bà vẫn là mau chóng trả lại tiền cho người ta, lấy suất đại học về đây đi.
”
“Đúng đúng đúng, chúng ta trả lại tiền!” Tần Thông liên tục gật đầu: “Trước khi cảnh sát phát hiện chúng ta lén giải quyết xong chuyện này thì không có việc gì!”
Vẻ mặt đại bá mẫu biến đổi, trong lòng còn nhớ thương 1 nghìn nguyên kia.
Một tháng tiền lương của công nhân chính thức mới hơn ba mươi, một ngàn nguyên! Hơn hai năm, gần ba năm tiền lương đấy, ai bỏ được?
Đừng nói đại bá mẫu, ngoài Tần Thi đang ngồi, đều luyến tiếc.
Nhưng hiện tại không trả tiền thì phải ngồi tù, luyến tiếc cũng phải bỏ được.
“Mau lấy tiền ra trả cho người ta đi!”
“Đúng vậy bà.
”
Tần lão đầu và Tần Thông ra sức khuyên Tần nãi nãi.
Đại bá mẫu và đại bá, mẹ kế Tần Thi đều luyến tiếc khoản tiền lớn này, nhưng ngại với hiếu đạo, không thể trơ mắt nhìn Tần nãi nãi đi vào trong, ai cũng không hé răng, trầm mặc nhìn.
Tần nãi nãi ôm ngực huhu thẳng khóc, nói cái gì cũng không lấy tiền ra, cuối cùng bị khuyên phiền, vừa khóc vừa kêu: “Đòi tiền không có, muốn mạng có một cái! Cùng lắm thì tôi vào cục cảnh sát, người ta còn bao ăn bao ở đấy!”
Mẹ kế nghe