Lộ Tài ngồi phịch xuống đất, ôm bụng trên đầu mồ hôi lạnh ứa ra, nhìn Lục Trạch Thiên cả người tản ra sát khí, một thân quân trang mà biểu tình vặn vẹo, cũng không biết là sợ tới hay là đau.
Hắn muốn nói cái gì, nhưng lại không mở miệng, chỉ là nhìn Lục Trạch Thiên đột nhiên xuất hiện với Tần Thi tránh tránh ở phía sau anh.
Tần Thi thấy Lục Trạch Thiên đã trở lại, thì biết chuyện đó xác định rồi, vì thế trong lòng cực bình tĩnh.
Cô đi tới khoác cánh tay Lục Trạch Thiên, nhìn xuống Lộ Tài, cáo mượn oai hùm cảnh cáo hắn: “Đây là chồng tôi, anh về sau nếu lại quấy rầy tôi, hừ hừ!”
Sắc mặt Lộ Tài vốn là khó coi càng âm trầm thêm hai phần, hắn thấy trên vai Lục Trạch Thiên 2 vạch 3 sao, muốn buông lời hung ác đều nói không nên lời.
Lộ Tài nhìn Tần Thi kéo cánh tay Lục Trạch Thiên, rốt cuộc hiểu rõ cô kiên quyết nói không gả cho mình như vậy là có ý tứ gì, hoá ra đã sớm tìm được người tình lợi hại.
Nhưng đến lúc này rồi, Lộ Tài buông Tần Thi ra vậy hắn không cam lòng, rốt cuộc mưu đồ lâu như vậy.
Lục Trạch Thiên bị Tần Thi khoác tay, vừa mới bắt đầu còn cả người cứng đờ, nhưng hiện tại đã thích ứng, cũng hiểu rõ cô là cố ý cho người này xem, vì thế cũng chưa nói gì.
“Muốn tố cáo hắn đùa nghịch lưu manh sao?” Lục Trạch Thiên nghiêng đầu, nghiêm túc dò hỏi Tần Thi.
Đồng tử Lộ Tài co rụt lại, lúc này mới nghiêm trị xong không bao lâu, đùa nghịch lưu manh cũng không phải là tội danh nhỏ.
Hơn nữa người này là bậc trung đoàn, thật sự bắt mình, trong nhà sợ là không vớt hắn ra được.
Giờ này khắc này, Lộ Tài là thật sự sợ hãi, trong đầu suy tư lung tung rối loạn trả thù, kế hoạch, đều mất hết.
Hắn vội vàng mở miệng xin tha: “Buông tha tôi đi, tôi cái gì cũng chưa làm!”
Đầu óc Lộ Tài vô cùng linh hoạt, co được dãn được, hắn lập tức quay đầu nhìn về phía Tần Thi, nói: “Tần Thi tôi bảo đảm về sau cũng không tới quấy rầy em, trở về liền nói với mẹ tôi! Về sau ở trong huyện không bao giờ trở lại, cầu em buông tha tôi đi!”
Tần Thi cười lạnh một tiếng, lấy quyển vở từ trong túi ra, viết lên mặt trên quá trình “Lộ Tài hôm nay khi nào ở nơi nào quấy rầy Tần Thi, đùa nghịch lưu manh với cô” kỹ càng tỉ mỉ, xong việc đưa cho Lộ Tài, để hắn ký tên.
“Hôm nay là có người tới cứu tôi, anh chỉ là phạm tội chưa đạt được, nếu anh lại đến quấy rầy tôi, hoặc là để tôi anh đã làm gì với người khác, tôi sẽ báo nguy!”
Lộ Tài cắn răng, nhưng nhìn Lục Trạch Thiên bên cạnh lạnh mặt, vẫn là nhận lấy quyển vở, ký tên của mình.
Tần Thi trừng hắn: “Ấn dấu tay!”
Lộ Tài mặt tối sầm, tức nghẹn nói: “Không có mực đóng dấu.”
Tần Thi: “Cắn rách ngón tay có thể không? Hay là nói tôi nhờ người tới giúp anh?”
Lộ Tài tức hàm răng đều run rẩy, hắn trầm mặc vài giây, giống như đem ngón tay của mình trở thành hai người này, oán hận cắn một cái.
Máu chảy ào ào ra, Tần Thi nhìn nhíu mày, chỉ ấn dấu tay mà thôi, đến nỗi phải sâu như vậy sao? Bệnh tâm thần à.
Nhìn Lộ Tài ấn xong dấu tay, Tần Thi mới nhận lấy quyển vở, sau khi kiểm tra một chút, vừa lòng gật đầu: “Anh đi đi, quay đầu lại tôi để bà tôi trả lễ hỏi về.”
Lộ Tài gian nan bò dậy, một câu không nói, lảo đảo lắc lư đi rồi.
Lục Trạch Thiên nhìn Tần Thi cất quyển vở đi, nghĩ thầm sao cô thích làm người ta ký tên vào cái đồ chơi này vậy nhỉ?
Nhưng nghĩ lại, biết rõ hơn nữa giỏi về cách dùng phương tiện pháp luật bảo vệ chính mình, cũng là một chuyện rất tốt.
“Ai ôi ô tao phải mẹ...!” Tần Nãi Nãi vẫn luôn trốn ở trong sân, nhìn toàn bộ quá trình rốt cuộc hoãn thần lại, nhìn hai người còn khoác tay bên nhau, nhịn không được thét chói tai lên tiếng: “Nhị Ni! Còn không mau buông…… ra.”
May mắn lúc này vẫn là thời điểm làm việc, mọi người đều ở ngoài ruộng, bằng không bị người ta thấy, mặt mo bà già này gác ở nơi nào đây?
Cứ không biết xấu hổ như vậy! Bên đường kéo tay người ta!
Tần nãi nãi lửa giận tận trời kêu to, nhưng thấy Lục Trạch Thiên quay đầu nhìn bà ta, giọng một chút liền nhỏ lại, giống như gà bị bóp chặt cổ, kinh sợ triệt để.
Tần Thi buông Lục Trạch Thiên ra, trong lòng cười lạnh một tiếng, “Bà, bà nhìn lâu như vậy, rốt cuộc cam lòng đi ra?”
Tần nãi nãi muốn nói chuyện, nhưng bà ta sợ hãi Lục Trạch Thiên, một chân kia của anh đá người ra ngoài, dáng vẻ mặt lạnh khí thế quá cường, lưu lại bóng ma tâm lý cho bà ta.
Càng không phải bà ta vốn dĩ làm chuyện xấu, chỗ nào còn dám kiêu ngạo.
Lúc này nghe thấy Tần Thi cười chế nhạo, bà ta một câu cũng không dám nói.
Tần Thi dẫn theo Lục Trạch Thiên vào nhà, Tần nãi nãi đi theo phía sau bọn họ, miệng vừa đóng, đóng lại mở, muốn hỏi cái gì rồi lại không dám.
Vẫn là Tần Thi tiếp đón Lục Trạch Thiên ngồi xuống, sau khi rót nước, mới giới thiệu cho Tần nãi nãi: “Anh ấy tên là Lục Trạch Thiên, đối tượng của cháu.”
Tần nãi nãi nghe vậy trợn tròn hai mắt: “Gì!? Đối tượng của mày? Sao tao không biết!”
Tần Thi nghĩ thầm bà ta không biết còn nhiều lắm đấy, cô không để ý Tần nãi nãi ôm ngực tựa như không thở nổi, nghiêng đầu nhìn Lục Trạch Thiên, dùng ánh mắt dò hỏi anh.
Lục Trạch Thiên không hiểu sao nhìn đã hiểu hàm nghĩa ánh mắt của cô, lấy từ trong túi ra báo cáo kết hôn đã được phê duyệt, đưa cho bà ta: “Thủ tục tùy quân cũng đều làm xong.”
Sau khi Tần Thi xem qua vừa lòng cong cong môi, nói với Tần nãi nãi: “Báo cáo kết hôn của anh ấy đã ra rồi, cháu có thể đi tùy quân, bà chuẩn bị một chút, lấy đồ của Lộ gia đều trả lại cho người ta đi thôi.”
“Ớ——” Tần nãi nãi ngã ngồi ở trên ghế, chỉ tay vào Tần Thi bắt đầu run run: “Mày làm sao dám! Chuyện lớn như vậy mày lại có thể dám tự mình định ra! Hả!”
Tần Thi cười cười, “Bà định cho cháu Lộ Tài rồi, không phải cũng không nói cho cháu sao?”
Tần nãi nãi nghe nói tin tức này cả người đều muốn điên rồi, cũng không rảnh lo sợ Lục Trạch Thiên, vỗ bàn muốn phát hỏa.
“Mày……”
“Bà biết không? Quân hôn là được pháp luật bảo vệ, không có tình huống đặc biệt thì không cách nào ly hôn,” Tần Thi nhìn Tần nãi nãi cười dịu dàng: “Bà, quân hôn không phải dễ dàng kết như vậy, bộ đội còn phải điều tra tình huống gia đình ta.”
Tần Thi giả bộ quay đầu nhìn Lục Trạch Thiên, hỏi: “Có phải cần điều tra ba đời, ngay cả khi tôi còn nhỏ khi nào đi học cũng tra rõ ràng?”
Lục Trạch Thiên gật đầu, “Đúng