Ngày hôm sau, cũng là ngày diễn ra vòng hai trận đấu.
Từ giờ trở đi mới là chính thức của cuộc thi.
Vì Linh Nhạc cùng An Sinh chỉ đấu có một trận nên hiện tại hai người rất thoải mái quan sát trận đấu từ trên khán đài.
Những kẻ không có năng lực thực sự bị loại một cách không thương tiếc.
Lúc này, Không biết Bành Lục ở đâu hiện đến, hắn ngồi xuống cạnh Linh Nhạc mặc cho bị An Sinh nhìn đến.
An Sinh để ý thấy hắn không có tiến thêm liền im lặng quan sát.
Linh Nhạc cười nói.
“Ta còn cho rằng ngươi đi đánh cược rồi.”
Bành Lục hơi nhún vai.
“Khi khác có thể nhưng những giải đấu thế này đều bị cấm.” sau lại nhìn xuống sàn đấu gần đó tựa nói.
“Tuy nhiên ngoài trấn có thể.”
Linh Nhạc hiểu ý hắn, trong khu vực quản lý không có cơ hội nhưng nếu là ngoài trấn thì có thể cược tùy thích.
Đương lúc đang suy nghĩ, Linh Nhạc thấy An Sinh hơi kéo tay mình chỉ xuống phía dưới.
“Nhìn hướng kia.”
Linh Nhạc theo hướng cậu chỉ nhìn đến sàn đấu gần đó.
Thiếu nữ với mái tóc màu tím, khuôn mặt còn có chút non nớt.
Cô gái đó cười cười, giọng ngọt thanh nói với đối thủ một cách ngọt ngào.
Nhưng sau những giọng nói đó, mỗi đường roi quất xuống sàn đấu đều khiến nó nứt vỡ thành từng khối.
Đây không phải do chất lượng sàn đấu kém mà thực lực người ra tay quá mạnh.
An Sinh quan sát trận đấu, hắn nhìn đến chiếc roi tử điện trên tay thiếu nữ.
Càng quan sát kỹ hắn càng thấy điểm vi diệu của nó.
“Linh Nhạc, cảm nhận được gì không?”
Linh Nhạc nghe An Sinh hỏi vậy cũng bất giác gật đầu, sau lại nhìn đến sàn đấu cách đó không xa.
“Thiếu nữ đó cùng người bên này giống y hệt nhau.”
Bành Lục nghe vậy hứng thú đánh giá hai thân ảnh ở dưới.
“Hóa ra là cặp song sinh à, thú vị thật.”
Không chỉ riêng bọn họ, cặp song sinh nhìn bề ngoài dễ thương nhưng chiêu thức đánh đến đều tàn bạo cũng khiến cả khán đài chú ý.
Mới đầu đoạn roi chỉ như một Hồn cụ bình thường mà đánh, ngay khi chúng va chạm với hồn cụ khác tử điện lập tức phóng ra.
Hơn thế bên ngoài thân chiếc roi như được bọc thêm một lớp Hồn lực mỏng.
Lúc va chạm tử điện tuy phóng ra nhưng cũng có phần bị giữ lại.
Mỗi khi như vậy, lượt tích lại cùng lần kế tiếp ra chiêu uy lực lại tăng gấp bội.
Nhận ra được điều này, An Sinh không khỏi ngạc nhiên.
Có lẽ khi về hắn sẽ thử cùng Linh Nhạc thử nghiệm.
Đúng lúc này, khán đài một mảnh hô to vỗ tay cổ vũ.
Trận đấu của cặp song sinh đã kết thúc, thậm chí là cùng lúc hoàn thành.
Linh Nhạc tỏ vẻ.
“Đúng là song sinh luôn đặc biệt.”
An Sinh không ý kiến, Bành Lục thì gật đầu.
Sau trận này, An Sinh cũng lên sàn đấu.
Đối thủ của cậu là một kẻ khá cao to.
Hắn ta ngạo nghễ phi thân lên sàn, người xung quanh cũng hò reo rất nhiệt tình.
Dường như cho rằng người trụ vững cuối cùng không phải An Sinh.
Cùng đối thủ cúi chào, rất nhanh đối phương liền xuất ra hồn thú của hắn.
Một con Hoàng Kim Báo lao đến ngay trước mắt An Sinh.
Nhìn cái miệng há to đến trong gang tấc, An Sinh tung người nhảy lên sau đó lại bật ngược lại cho nó một cú vào đầu.
Con thú bị trúng đòn nhưng không bị ảnh hưởng.
Nó gầm lên một tiếng, lại tiến tới lao nhanh đến vồ vào hắn.
kẻ đối diện cũng không đứng yên, hắn chân mượn lực lao đến đánh phía sau An Sinh.
Hồn thú vốn là loài báo, tốc độ của nó lại cực nhanh.
Nhìn vào năng lực của nó hoàn toàn có thể đoán được năng lực của chủ nhân.
An Sinh vừa né tránh vuốt của con thú vừa phải để ý kẻ ở sau lưng khiến hắn khó phát huy được toàn lực.
Dù sao cũng không có ý định dùng Du Phiến, hắn muốn thử năng lực bản thân của mình đến đâu.
Khi bị đánh dồn đến mép sàn đấu, một đạo khí mạnh liền đánh đến nhắm vào đầu của hắn.
An Sinh kịp lúc dùng tay chắn lại, sau đó xoay người đá kẻ đối diện ra xa.
Thừa lúc kéo giãn được khoảng cách, An Sinh dùng bày phần hồn lực nhanh gọn đánh đến đối thủ.
Tên cao to không nghĩ đến An Sinh có thể bật lại nhanh như vậy liền hoảng hốt gọi Hồn thú đánh đến.
Ngay khi hắn cho rằng đã nắm chắc phần thắng, thân ảnh kia lập tức biến mất.
Hồn thú cùng chủ nhân đồng thời vì biến cố phát sinh mà không kịp tránh né tự lao vào nhau.
Tên cao to ăn đau nhưng cũng không dám để lộ sơ hở chỉ dù chỉ là một giây.
Hắn nhìn trước mắt sàn đấu một bóng người cũng không có bắt đầu sợ hãi nhìn đến xung quanh.
Trên khán đài rất nhiều người cũng dồn lực chú ý sang bên này, phần lớn đều không biết An Sinh đã biến mất như thế nào.
Rất nhanh tất cả đều biết được, một bóng đen từ trên cao phi xuống đối với kẻ ở dưới một đạo hồn lực khiến hắn văng ra xa khán đài, hoàn toàn bất tỉnh nhân sự.
Hồn thú mất sự khống chế của chủ nhân cũng vì thế mà tan biến.
Kết quả rõ ràng, người thắng là An Sinh.
Bành Lục quan sát trận đấu của An Sinh hắn làm như tò mò hỏi đến.
“Này, các ngươi bình thường đánh người đều không dùng đến Hồn dạng sao?”
Linh Nhạc biết hắn đang nghĩ gì như thường trả lời.
“Chỉ xem như năng lực bản thân đến đâu thôi.”
Bành Lục không nói gì nhìn An Sinh đang dần tiến tới.
An Sinh cũng chú ý đến Bành Lục, như có như không mà nhìn qua hắn.
Linh Nhạc chỉ đến cánh tay phải của An Sinh.
“Chỗ đó có sao không?”
An Sinh hơi cựa tay xem xét.
Trận vừa rồi tuy chịu một đòn từ đối thủ nhưng cũng không có bị thương gì liền lắc đầu.
Linh Nhạc thấy vậy cũng an tâm, bản thân cô lại đi xuống sàn đấu.
An Sinh đoạn nói.
“Cẩn thận.”
Linh Nhạc gật đầu lại đi tiếp.
Đây là lần đầu tiên cô vào giải đấu lớn, tuy nói có chút hồi hộp nhưng Linh Nhạc vẫn giữ bình tĩnh vào trận.
Đối thủ của cô là một tên với mái tóc vàng cam có chút lẫn lộn.
Hai người chào nhau, sau tiếng hô liền nhanh chóng lao đến đối phương.
Triệt Hồn Tiêu nhận lệnh từ chủ nhân trở thành một thành một thanh trường tiêu.
Đối phương cũng sử dụng hồn cụ là một thanh kiếm, vừa khéo lại cùng Linh Nhạc đối chiến.
Không do dự, cả hai lập tức lao về phía đối phương.
Chiêu thức cùng kiếm khí như khắc nhau liên tục tạo ra tiếng động lớn.
Đường kiếm đẹp mắt nhưng sắc lạnh, trái lại trường tiêu lấy nhu đánh cương.
Cách đó không xa tại chủ điện, từng vị lão sư ý vị mà nhìn vào hình ảnh được chiếu lại.
Huyết Mộ một bên nhìn đến An Sinh cùng Linh Nhạc, một bên đánh giá năng lực của hai người cũng thầm khen xuất sắc.
Một giọng nói trong trẻo vang lên, người nói là một nữ lão sư đến từ Đông đại lục.
Bà lần này đến đây đại diện cho học viện để chọn ra học tử ưu tú.
Nhìn Linh Nhạc phía trong khung hình, bà hướng Huyết Mộ hỏi đến mới nhận ra ông là người bảo hộ.
Không nói nhiều, một phong thư lập tức tới tay.
Huyết Mộ thay Linh Nhạc cảm tạ nữ lão sư.
Đây là một cách để chiêu mộ học viên.
Mỗi năm các học viện đều luôn tìm kiếm nhân tài, lần tổ