Linh Nhạc cùng Hi Phong đơn giản nói thêm đôi lời, sau cùng mới tách ra.
Khi cô quay về khán đài, bóng hình quen thuộc cũng bước đến.
“Sao lại xuống đây rồi?”
An Sinh hơi liếc qua Hi Phong đã đi xa, nhìn Linh Nhạc không biết nên trả lời thế nào.
Hắn không thích cô cùng kẻ khác quá thân cận.
“Chúng ta quay lại khán đài thôi.” Linh Nhạc thấy An Sinh không trả lời đúng trọng tâm cũng không nói gì, theo cậu trở lại khán đài.
Trận đấu tiếp tục kéo dài hơn một canh giờ nữa mới kết thúc.
Số người bị loại còn nhiều gấp đôi so với những người được chọn.
Ngày hôm sau hai người cũng có vài trận đấu, thấy thời gian còn sớm cũng không trở về tu luyện mà xuống trấn đi dạo.
Nghe nói chợ đen cũng sắp mở, nếu có thể đến sớm biết đâu hai người bọn họ cũng kiếm được báu vật.
Linh Nhạc cùng An Sinh chậm rãi ngắm nhìn xung quanh đường trấn.
Tiếng hô bán hàng cùng tiếng nói chuyện, cười đùa đều nhộn nhịp, chân thực.
Đôi khi vẫn sẽ bắt gặp Hồn Sư đi đến, hẳn cũng cùng ý định đến chợ đen như hai người.
Linh Nhạc đi dọc đường, ánh mắt vẫn là luôn chăm chú vào mấy quầy bánh.
Thấy vậy, An Sinh cũng kéo cô cùng vào.
Hai người vừa ngồi xuống không lâu, một thân ảnh tự nhiên tiến đến ngồi xuống phía đối diện.
Thiếu niên tóc bạch kim, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng.
Trang phục trên người cũng không phải loại tầm thường.
Linh Nhạc dừng động tác ăn bánh, An Sinh lại hơi nhăn mày nhìn kẻ đối diện.
Trần Niên bị hai người nhìn đến nổi da gà, ngắn gọn giải thích.
“Ta là Trần Niên, có một việc ta cần hai ngươi giúp đỡ.”
Linh Nhạc thản nhiên nói.
“Ở đây có bao nhiêu người, tự nhiên ngươi chạy đến đây hỏi bọn ta.
Ngươi sẽ tin người đến không có vấn đề?” Linh Nhạc hơi hất cằm lên hướng Trần Niên hỏi lại.
Như biết trước sẽ nhận được câu trả lời như vậy, Trần Niên hơi nhìn xung quanh sau lại hạ thấp giọng xuống.
“Chỉ cần các ngươi chịu giúp ta lấy một thứ, số còn lại tùy ý các ngươi chọn.”
Chưa buông tha, Linh Nhạc hồ nghi hơn hướng hắn hỏi.
“Lý do?”
“Nơi đó cần có sự phối hợp của ba người mới có thể vào.
Vì không ai có thể tin tưởng được nên ta đành tìm đến hai người các ngươi.”
Trần Niên biết lý do bản thân đưa ra rất không đáng tin, hắn thật tâm khẩn cầu nhìn về phía Linh Nhạc cùng An Sinh.
“Ta biết hai ngươi nghe mâu thuẫn nhưng ta tin vào trực giác của mình, vì vậy mong hai ngươi hãy giúp ta.”
An Sinh nhìn Trần Niên đánh giá hắn một lượt.
“Đổi lại bọn ta được gì?”
Giọng nói không mấy phần cảm xúc vang lên, Trần Niên hơi giật mình hướng đến đối diện quan sát.
Vì từ đầu không thấy An Sinh nói bất cứ điều gì, Trần Niên cũng suýt chút nữa quên luôn sự tồn tại của hắn.
“Ta đảm bảo số đồ trong đó hoàn toàn có lợi đối với các ngươi.”
An Sinh nghe vậy không nói thêm, ngược lại chủ động truyền âm cho Linh Nhạc.
Nhận được lời nhắc của An Sinh, Linh Nhạc trước liền tạo kết giới phòng hộ quanh thân.
Trần Niên thấy hai người đột ngột đứng dậy, không hiểu gì luống cuống đi theo.
An Sinh đơn giản truyền âm đến hắn.
Trần Niên được An Sinh nhắc nhở, hắn chợt cứng nhắc người lại rồi im lặng rẽ một hướng khác mà đi.
Đợi Trần Niên đi xa, Linh Nhạc làm một bộ dáng ăn no mà nói.
“Đúng là gạt người, trò trẻ con vậy cũng nói được.”
An Sinh phối hợp Linh Nhạc gật đầu theo.
“Bỏ đi, xem như hôm nay ra đường không xem ngày.”
Linh Nhạc cùng An Sinh ra khỏi quán không lâu, một đám người cũng bất động thanh sắc đi theo sau ra ngoài.
Đám người đi ra rất nhanh đuổi theo đám An Sinh.
Không nghĩ đến chỉ chớp mắt bọn hắn vừa ra, người đã biến mất.
Cách đó không xa, Trần Niên ở một ngõ nhỏ yên tĩnh đợi người đến.
Nếu không phải có An Sinh nhắc nhở, hắn đã vô tình dẫn sói đi theo.
Hẳn đám người đó đã theo dõi hắn suốt đoạn đường đi.
Dù sao, số báu vật đó đã như là một truyền thuyết.
Trần Niên nhìn ngọc bội trong tay hơi mân mê nó.
Mẫu thân hắn nói phải tìm đến hai người có mệnh cách của Tinh.
Nhưng đối tượng phải là một nam, một nữ.
May mắn, hắn vừa đến ngọc bội cũng lập tức phản ứng.
Lần này, gia tộc hắn chắc chắn sẽ thoát nạn.
Không lâu sau An Sinh cùng Linh Nhạc cũng đến được chỗ Trần Niên.
Ba người cũng không ở lại thêm, lập tức ra khỏi trấn.
Sâu trong khu rừng cách trung tâm thành không xa, một đạo ánh sáng lóe lên rồi biến mất.
Ba thân ảnh hiện ra trước mắt.
Trần Niên dẫn hai người đi theo khung đường không cố định.
Xung quanh một mảnh im ắng không tiếng động, không khí cũng có chút quỷ dị.
“Chúng ta đang ở trong không gian khác.”
An Sinh như biết trước cũng không nói thêm gì, Linh Nhạc thấy vậy cũng không phản hồi.
Trần Niên tiếp tục nói.
“Các ngươi chỉ cần nhớ đây là Bách Bảo, Bách Bảo không tự nhiên mà đến.
Nó có chủ ý.”
Nghe lời Trần Niên nói ra, An Sinh cùng Linh Nhạc tuy không hiểu nhưng cũng không hỏi.
Bọn hắn cảm giác được, trước mắt có thứ gì đó đang đợi.
Một khắc trôi qua, đám An Sinh dừng chân trước một hang động kỳ lạ.
Xung quanh đều được đặt những viên đá khổng lồ, hình thù đa dạng.
Trần Niên như quen thuộc đi đến một tảng đá lớn hơn cả với số còn lại.
An Sinh ngay sau hắn chợt nhìn đến tảng đá dò hỏi.
“Trận pháp?”
Không nghĩ đến An Sinh còn biết trận pháp, Trần Niên hai mắt ngạc nhiên.
“Ngươi có thể giải sao?”
An sinh đưa tay lên cảm nhận trận pháp trước mắt.
Cấu kết phức tạp, ký tự cũng dày đặc khó hiểu.
Dường như nó đã tồn tại ở đây khá lâu, nhìn qua cũng đã có chút suy yếu.
Tuy rằng hắn không thể hiểu hết nhưng có thể giải.
Thấy An Sinh chắc chắn, Trần Niên vui vẻ.
“Vậy được, nhưng trước mắt vẫn là cần ba người hợp sức mở trận pháp bên ngoài nó.”
Linh Nhạc nhìn theo hướng Trần Niên chỉ đến.
Trên tảng đá tuy là có trận pháp, nhưng dưới nó còn có ba lỗ nhỏ bằng bàn tay lõm sâu vào.
Ba người, mỗi người một tay ấn vào trong lõm đá.
Hồn lực truyền vào, tảng đá ngay lập tức phát sáng lộ rõ pháp trận ẩn ở bên trong.
Trận pháp lộ ra, An Sinh cùng Trần Niên quyết định cùng nhau giải trận.
Linh Nhạc đứng bên ngoài canh gác.
Trong lúc chờ đợi, Linh Nhạc đem nghi vấn từ đầu muốn nói.
“Bách Bảo từ đâu mà có?”
Trần Niên nghe Linh Nhạc hỏi vậy, trong mắt có thoáng lên chút đau thương khó thấy.
“Bách bảo là ký hiệu của gia tộc đã từng gắn liền với trận pháp từ thời sơ khai.
Nhưng ngay lúc xảy ra trận chiến với Ma Huyết, gia tộc đó trong một đêm liền biến mất không