Dù tự trấn an bản thân một phen, tâm trạng Diệp Tiêu vẫn không tốt cho lắm, thế là mặt đen thui, những người trong biệt thự cũng phát hiện ra.
Tối đến Bạch Trừng hỏi anh: “Cậu sao thế? Ai chọc cậu à?” Anh ta đang nghĩ có phải do anh mới nháo đến bực bội, nào biết Diệp Tiêu bình tĩnh nhìn anh ta, trong mắt còn lộ ra vẻ đánh giá, giống như chẳng hề quen biết anh ta vậy.
Bạch Trừng không hiểu sao mình bị nhìn đến mức sởn gai ốc: “Cậu làm gì đó? Uống nhầm thuốc rồi à?”
Diệp Tiêu nghiêm mặt dời tầm mắt, sau đó lại nhìn anh ta, hỏi: “Bạch Trừng, cậu 28 rồi à?”
Bạch Trừng: “...Ừ.”
Diệp Tiêu nghiêm túc: “Cậu nên có bạn gái rồi.”
Bạch Trừng: “...” Ha ha, có bạn gái, thoát ế rồi thì hay lắm à! Còn giục người ta tìm bạn gái nữa.
Bạch Trừng: “Cảm ơn cậu quan tâm, tôi chưa tìm được người thích hợp.”
Diệp Tiêu nhíu mày như đang xoắn xuýt điều gì đó: “Sau này chúng ta nên giữ khoảng cách thì hơn.”
Bạch Trừng: “???”
Anh khó hiểu ngẫm nghĩ, cảm thấy mình nghĩ đến mấu chốt vấn đề, giận dữ mắng: “Tôi đã nói tôi không có ý với Đàm Đàm rồi mà.
Tôi không làm gì hết, cậu không tin tôi hả?”
Tôi không lo cậu có ý gì với Đàm Đàm mà sợ Đàm Đàm nghĩ giữa chúng ta có cái gì đó.
Diệp Tiêu nghĩ đến đây mặt lại tái mét.
Đêm nay Lâm Đàm Đàm ngủ một giấc, màn chịu đựng chất độc từ chín giờ đến ba giờ Diệp Tiêu tự mình vượt qua, ngâm trong mấy hố nước ở sân sau, đám ngỗng và chuột dù không thích cũng không dám phản kháng.
Hôm sau, Lâm Đàm Đàm tỉnh dậy đã thấy bên ngoài sáng trưng, cô hơi mơ màng, trí nhớ cũng mơ hồ, cô muốn ở lại trên núi, nhưng hình như sau đó còn làm ra một số chuyện, chọc ghẹo người ta, phóng nước, đào hầm gì đó, từng màn hiện lên trong đầu, không quá chân thật, dù sao đều rất ngu ngốc....!Hình như sau đó cô còn nói rất nhiều với Diệp Tiêu.
Xong, đừng nói mình đầu óc mơ hồ đến nỗi khai hết lai lịch ra luôn rồi nhé?
Cô vội vàng bật dậy, loạt xoạt nhanh chóng chỉnh trang cho mình, xuống lầu vừa thấy mọi người đã đi hết, chỉ còn lại mỗi Từ Ly.
Từ Ly