Lâm Đàm Đàm mở to hai mắt, có cảm giác hết đường chối cãi: “Em không có, em không...”
Diệp Tiêu không tin, vẻ mặt buồn bã như rút kinh nghiệm xương máu, còn rất tự trách: “Say rượu nói lời thật, nếu không nhờ hôm qua em nói ra anh cũng không biết trong lòng em hoang mang đến vậy, là do anh không tốt.”
Lâm Đàm Đàm muốn hộc máu, cô thật sự không có ý đó, không hề cảm thấy oan ức gì hết.
Nhưng Diệp Tiêu đã dẫn người của tổ xây dựng lên sườn núi, nhóm kỹ sư đưa ra một số bản thiết kế cho họ xem, Diệp Tiêu hỏi cô: “Em thích cái nào?”
Cô rối rắm, Diệp Tiêu nói: “Chọn không được à? Vậy anh chọn.” Anh chọn bản thiết kế có sân, sân rất sộng, vấn đề là có một phòng ngủ một phòng khách!
Sân to thế mà phòng thì nhỏ, không thấy lãng phí ư?
Không đúng, trọng điểm là không chỉ ở cùng nhau, còn muốn ngủ chung nữa à?
Lâm Đàm Đàm bị tiến độ này làm cho sợ hãi.
Lúc trước tuy nói là ở cùng nhau nhưng trong căn biệt thự còn có những người khác, còn là mỗi người một phòng, cùng lắm thì tối ngồi lại với nhau.
Giờ việc này lại thành nguyên nhân, bây giờ muốn...
Bây giờ cô đã vượt qua chướng ngại tâm lý, chấp nhận chuyện Diệp Tiêu là bạn trai, nhưng tiến độ này cũng quá nhanh rồi!
Mặt Lâm Đàm Đàm càng rối rắm, mặt nhăn thành bánh bao, muốn nói lại thôi, trông như một cô vợ nhỏ, Diệp Tiêu thấy thế càng vui, để đám kỹ sư dẫn người khởi công, sau đó giống như mới phát hiện vẻ mặt đau khổ của Lâm Đàm Đàm.
Anh thân thiết hỏi: “Cơ thể còn khó chịu à? Còn di chứng say rượu hả?”
Lâm Đàm Đàm lắc đầu: “Không có, chỉ là...”
Diệp Tiêu u ám nói: “Vẫn không muốn ở chung với anh? Anh biết anh còn làm chưa đủ, khiến trong lòng em còn chần chừ.”
“A, không phải, không phải, em không có chần chừ, anh cũng không phải làm không tốt.” Lâm Đàm Đàm gãi mặt, do dự một lát xong túm lấy tay anh, nhỏ giọng nói: “Em sai rồi.”
Diệp Tiêu liếc cô: “Sai à? Sai rồi?”
“...” Lâm Đàm Đàm nhỏ giọng nói: “Em không nên nói bừa anh với Bạch Trừng có gì gì đó.”
“Chỉ là nói bậy, không phải nghĩa bừa?”
“...!Không nghĩ bừa nữa.”
Diệp Tiêu nhìn cô một lát như đang đánh giá độ tin cậy trong câu nói kia của cô, sau đó lại nói lời thấm thía: “Tiểu cô nương, suy nghĩ ngay thẳng một chút, đừng thấy người ta đi gần nhau một chút liền cảm thấy giữa bọn họ có gì đó, còn nữa...” Diệp Tiêu nghiến răng: “Anh không kỳ thị đồng tính nhưng bản thân anh tuyệt đối không phải đồng tính, biết chưa?”
Lâm Đàm Đàm đỏ mặt, cô đương nhiên biết là anh không phải đồng tính.
Có đảng lý trí đã khảo chứng, vì người đàn ông đã cùng Diệp Tiêu vào sinh ra tử, tâm ý tương thông là Bạch Trừng nên giữa họ mới sinh ra tình cảm đặc biệt...!Thôi quên đi, đều là chuyện đã qua, nghĩ