Trước khi tìm Chu Văn Thanh tính sổ, Hoắc Nhung đem chuyện này nói với hai anh, dù cho trước đó cô nói sau khi nghe xong đừng vội tức giận, ngay khi cô vừa nói xong, hai người vẫn tức giận tới mức đứng dựng lên, Hoắc Tam Hưng lập tức xách ghế lên, tư thế đánh không chết Chu Văn Thanh anh không mang họ Hoắc.
"Anh hai, mau ngăn anh ấy lại!" Hoắc Nhung sợ nhất là cái này.
Hoắc Nhị Quân cũng tức giận, nhưng so với Hoắc Tam Hưng anh suy nghĩ nhiều hơn, anh cũng muốn xử lí Chu Văn Thanh, nhưng không phải bây giờ, ít nhất không phải ban ngày ban mặt.
Anh một phen giữ chặt Hoắc Tam Hưng, nhìn đôi mắt đỏ bừng vì tức giận của em mình, nói: "Em gái cùng tên cặn bã kia chuyện gì cũng không có, nếu em xách thứ này qua đó, thì ngày mai toàn bộ thôn đều sẽ cho rằng em gái cùng hắn có cái gì đó.
"
Anh hai vẫn là anh hai, anh quá rõ tính tình Hoắc Tam Hưng, nếu khuyên em trai theo hướng khác, nó lúc này đang nổi nóng sẽ không nghe lọt, nhưng anh thốt ra lời này, Hoắc Tam Hưng như quả bóng bị đâm một cái, ủi xìu ngay lập tức.
Đúng vậy, nếu anh liền như vậy tìm tới cửa, kia không phải đúng ý cặn bã Chu Văn Thanh kia sao?
Hoắc Tam Hưng mở miệng cắn răng tức giận, hận không thể ăn thịt Chu Văn Thanh, hôm nay anh cũng mới phát hiện, trước giờ bản thân luôn nhìn sai, chỉ cảm thấy hắn không gánh vác được, căn bản không nghĩ tới từ trong xương cốt hắn độc ác tới vậy.
"Vậy phải làm sao? Giờ phải tính thế nào?"
Đừng nói là anh, chính Hoắc Nhung cũng chưa nghĩ đến, coi như hoàn toàn không nghĩ tới, vốn dĩ cô nghĩ đường ai nấy đi với Chu Văn Thanh, về sau cách hắn xa xa, không lắc lư trước mặt hắn ta là được, nhưng hiện tại hắn ta nghĩ ra mưu kế ghê tởm như vậy, thì cô không thể ăn không thiệt thòi này.
Hoắc Nhị Quân còn chưa nói, Hoắc Nhung nhỏ giọng nói trước: "Ban ngày chắc chắn không được, chờ tối đi vậy.
"
Hai người nghe xong đều xoay đầu nhìn cô, trong lòng Hoắc Nhung đều lộp bộp một tiếng, cho rằng chủ ý mình ra quá xấu sụp đổ hình tượng mất rồi, đang nghĩ nói gì đó cữu vãn một chút, liền thấy ánh mắt Hoắc Tam Hưng sáng lên, đột nhiên nhảy tới xoa nhẹ đầu cô một phen.
"Có thể, em gái à, cái đầu nhỏ của em thật thông minh!"
Ban ngày không được nhưng buổi tối thì có thể, chuyện này nói với người khác không tốt, thế nhưng tay chân Chu Văn Thanh như gà luộc, anh cùng anh hai hai người cũng có thể thu thập hắn ngoan ngoãn, còn dám ở sau lưng làm loại chuyện thiếu đạo đức độc ác ghê tởm này? Cho hắn gãy hai cái răng cửa để hắn về sau uống nước đều chảy ra từ khóe miệng.
Tóc Hoắc Nhung bị anh xoa cho rối bời, khuôn mặt nhỏ đỏ ửng ngẩng đầu lên muốn cười với Hoắc Tam Hưng, lại thấy Hoắc Nhị Quân đang nhìn cô, sau khi thở dài một lúc lâu, đẩy Hoắc Tam Hưng ngu ngốc sang một bên, ôm lấy em gái ngốc ngếch của mình.
Hoắc Nhị Quân càng nghĩ càng thấy khó chịu, anh nghĩ trước kia em gái anh thích tên cặn bã đó như vậy, cuối cùng lại bị hắn đối xử như thế, vô cùng hận không thể ăn thịt uống máu hắn ta, đánh một trận tính là cái gì, đó là nhẹ nhất, anh nhất định phải nghĩ ra biện pháp nhất lạo vĩnh dật, làm tên cặn bã này không dám tới gần em gái trong vòng 10 mét lần nữa.
Hoắc Nhị Quân ấn Hoắc Nhung vào lòng mình, vỗ đầu cô, giọng dịu dàng nói: "Muốn khóc thì khóc, khóc xong thì quên đi, còn có người tốt hơn chờ em, ngoan!"
Lúc này Hoắc Tam Hưng mới phản ứng lại, cũng tiến tới ôm lấy Hoắc Nhung.
"Không có việc gì, không được còn có anh nữa, cả khi em không lấy chồng, anh cũng có thể nuôi em cả đời!"
Hoắc Nhung bị lời nói của hai anh làm cảm động sâu sắc một phen, tuy rằng cô xuyên đến thời đại này không quá tốt, nhưng có thể gặp được người một nhà như vậy là may mắn vô cùng!
Cảm động thì cảm động, cô khóc vì tên cặn bã Chu Văn Thanh kia là không có khả năng, hắn có thể nghĩ ra mưu kế độc ác như vậy, Hoắc Nhung khẳng định sẽ không ăn không thiệt thòi này, đến lúc đó ai khóc còn không biết đâu.
Thế nhưng trước khi giải quyết Chu Văn Thanh, cô phải giải quyết trước một phiền toái nhỏ - Hoắc Ni.
Chuyện cô muốn xem mắt này toàn bộ thôn Hoắc gia người biết không nhiều lắm, có thể nói cho Chu Văn Thanh, nghĩ tới nghĩ lui chỉ có một mình cô ta.
Mà thời điểm đó vừa vặn trên đường bọn họ đụng phải Hoắc Ni, ngoài cô ta khẳng định không có người khác.
Cô cần đi tìm Hoắc Ni hỏi chuyện này rõ ràng.
Trước đó ban ngày cô đi nhà bà bảy rất nhiều lần, cũng chưa thấy Hoắc Ni, cho nên cô chọn thời gian nửa buổi chiều khi mặt trời xuống núi, cuối cùng chặn được Hoắc Ni khi về nhà được nửa đường.
Hoắc Ni vừa thấy cô, không nhịn được ở đằng sau co rúm lại một chút, ánh mắt né tránh không dám nhìn nhiều trên người Hoắc Nhung một cái, rõ ràng đã làm chuyện