Hoắc Tam Hưng nhìn chằm chằm Chu Văn Thanh vài ngày, cuối cùng để anh tìm được thời điểm thích hợp.
Một mình Chu Văn Thanh bị kêu đi hỗ trợ thôn khác, lúc về trời đã sập tối, người đang đi bộ còn cách chỗ thanh niên trí thức mấy trăm mét, đột nhiên trước mắt tối sầm, một cái bao tải không biết đựng qua thứ gì vừa thối vừa bẩn chụp vào đầu hắn, không đợi hắn phản ứng lại, người đã bị ấn ở trên mặt đất.
Chu Văn Thanh liền sợ hãi mất hết vẻ văn nhã, gân cổ bắt đầu la hét.
"Ai? Ai? Ngươi muốn làm gì? Cứu mạng với! Cứu mạng!"
Đáng tiếc đang mùa đông lạnh lẽo, lại cách xa thôn, xung quanh chó hoang đều không có một con, cho dù hắn gào rách trời cũng không có ai biết.
Chu Văn Thanh vừa kêu vừa giãy dụa, đáng tiếc dù bao tải kia cũ, nhưng lại chắc chắn, từ đầu tay hắn đã bị người khác trói sau lưng, căn bản không thể động đậy.
"Ngươi muốn làm gì? Mau thả ta ra! Buông ta ra! Ngươi rốt cuộc là ai?"
Hai anh em lại không phải ngốc, hắn đương nhiên hỏi không ra nguyên nhân vì sao.
Hoắc Tam Hưng sau khi đem người đè xuống, nhìn hắn kêu hăng say, liền đá hai chân trên bụng hắn ta, Chu Văn Thanh hít hà một hơi, kêu thảm thiết một tiếng, lập tức thành thật.
Từ khi biết hắn làm những chuyện này, Hoắc Tam Hưng tích tụ một bụng lửa giận, lúc này thật vất vả bắt được người, mỗi lần đều xuống tay tàn nhẫn.
Hoắc Nhị Quân so với anh lý trí hơn một chút, chuyên chọn chỗ đau lại không lộ dấu vết cũng không nguy hiểm đến tính mạng mà đánh, lúc Hoắc Tam Hưng muốn đá vào đầu, cũng bị anh ngăn lại.
Tuy rằng hai người đều bụng đầy lửa giận, nhưng tốc độ rất nhanh, tốc chiến tốc thắng, một hồi tay đấm chân đá đem Chu Văn Thanh đánh đến không thể phát ra tiếng, lúc sau chỉ có thể hừ hừ, Hoắc Nhị Quân mắt thấy Chu Văn Thanh sắp ngất xỉu một chân đá vào kênh tiêu thoát nước bên cạnh, hai ngày nay nhiệt độ không khí giảm lợi hại, trước khi tuyết rơi còn có mưa nhỏ, trong kênh tiêu thoát nước đều là nước bẩn bùn lầy, nháy mắt liền thấm hết áo bông ở trên người.
Chu Văn Thanh lạnh đến gào khóc kêu hai tiếng, tỉnh táo lại.
Bốn phía một mảnh yên tĩnh, khắp nơi trên người đều đau, nhưng rất nhanh áo bông ướt đẫm dán ở trên người cảm giác lạnh đến tận xương lấn át đau đớn, Chu Văn Thanh lại kêu hai tiếng, không ai phản ứng.
Hắn giật giật cánh tay, phát hiện thứ trói tay hắn đã không còn nữa, hắn tranh thủ thời gian chịu đựng một thân đau đớn vừa phát run, bò lên từ trong kênh thoát nước, rồi xốc bao trên đầu lên.
Bốn phía chẳng còn bóng người nào, hắn giống như đụng phải quỷ, không hiểu ra sao bị người trùm bao tải, không hiểu ra sao bị người đánh.
Tuy rằng trời đã tối, nhưng lúc này nhà nhỏ của thanh niên trí thức còn rất náo nhiệt, mắt thấy trời lạnh xuống trong đất cũng không còn gì sống, theo thường lệ gần đến giờ về nhà có thể về xem, trừ bỏ không muốn về hoặc về không được, trong lòng mọi người đều rất phấn khích, tốp năm tốp ba ở trong phòng châm đèn nói chuyện, còn có tìm chút khoai lang đỏ khoai tây gì đó nướng khi đói bụng còn có thể ăn khuya.
Trên bếp còn đun ấm nước, nói khát còn có thể ngâm ít lá trà mang từ nhà đến, buổi tối lạnh buốt thế này còn có thể ấm một chút.
Uống trà quá nhiều có người muốn ra ngoài đi tiểu, mở cửa chưa đi được hai bước thì kêu lên.
"A, sao có người nằm ở đây? Đây là sao vậy?"
Người trong phòng bị anh ta kêu ào ào đi ra, mọi người cầm đèn dầu chiếu lên mặt người nọ, mới phát hiện là Chu Văn Thanh đi ra ngoài chưa quay về.
"Sao lại là Tiểu Chu! Anh ta làm sao vậy? Thế nào lại ngất ở cửa? Nhanh, đem người nâng vào nhà!"
Thanh niên trí thức một hồi hoảng loạn, mỗi người một tay nâng người vào trong.
Đúng như Hoắc Nhung dự đoán, tuy rằng Chu Văn Thanh đau đầu bị đánh một trận, nhưng quả nhiên một chút cũng không dám để lộ trong thôn, hắn ta luôn thích bộ dạng ngay ngắn, nếu không một đám con gái cũng không vây quanh hắn.
Nếu để người khác biết được hắn bị người ta đánh, người đó ở sau lưng không biết sắp xếp thành thế nào, hắn ta có khuôn mặt đẹp như vậy, khẳng định không để việc này xảy ra.
Cho nên dù hắn chịu thiệt lớn, cũng chỉ có thể nhẫn nhịn cắn răng nuốt vào bụng.
Thế nhưng tối đó chỗ thanh niên trí thức không ít người nhìn thấy hắn bị thương, nghe nói hôm sau còn gọi bác sĩ chân đất (1) của đại đội, nhưng sống chết không thừa nhận bị người ta đánh, mọi người hỏi thế nào đều nói hắn trở về không cẩn thận bị rớt xuống kênh, còn hỏi nhiều hắn liền trở mặt, thường xuyên qua lại cũng không ai hỏi han.
Lúc Hoắc Tam Hưng đem lời như chê cười này nói cho Hoắc Nhung nghe, Hoắc Nhung đang cùng Lưu Quế Hương phơi nắng ở sân phơi lúa mì, hai người tránh Lưu Quế Hương nói nhỏ, bên miệng vẫn luôn treo nụ cười, không tới hai lần liền để Lưu Quế Hương trông thấy.
"Hai anh em các con nói cái gì đấy? Vui vẻ như vậy?"
Hoắc Tam Hưng nháy mắt với Hoắc Nhung vài cái, đánh trống lảng rồi chạy đi.
Hoắc Nhung dỗ dành Lưu Quế Hương hai câu, khiến bà quên chuyện này đi.
Kỳ thật chuyện này không tính thần không biết quỷ không hay, người khác có khả năng không biết tại sao, nhưng trong lòng Chu Văn Thanh khẳng định có nghĩ ra, nhưng dù biết là ai làm, hắn cũng không có cách nói với người khác, nghĩ lại cả người Hoắc Nhung cảm thấy thoải mái cả người.
Hoắc Nhung nhanh chóng giải quyết một phiền phức lớn, ít nhất trong thời gian ngắn, Chu Văn Thanh chắc không có tinh lực lại tìm cô gây phiền phức, vừa vặn cô có thời gian học thêu thùa may vá.
Đúng vậy, lúc này Hoắc Nhung đau đầu nhất không phải là Chu Văn Thanh, cũng không phải Hoắc Ni yêu đương mù quáng, mà là làm sao trước khi đính hôn với Đảng Thành Quân, phải học thêu thùa may vá.
Trong trí nhớ Hoắc Tiểu Dung không có đồ như vậy, Hoắc Nhung càng không, nhưng