Ăn cơm xong, Hoắc Nhung đem chuyện Hoắc Ni ở một chỗ với Chu Văn Thanh nói cho Hoắc Tam Hưng, Hoắc Tam Hưng mười phần không thể tin nổi.
"Sao cơ? Em nói em ấy ở bên Chu Văn Thanh? Ờ ----- anh biết rồi, nói như vậy tiết lộ thông tin cho Chu Văn Thanh cũng là em ấy đi? Thảo nào anh hai vừa nãy nhìn em ấy như nhìn kẻ thù, hai người nói sớm chút, nói sớm anh sẽ không để cô ta ra khỏi cửa này."
Hoắc Tam Hưng chậm chạp nhận ra, cuối cùng phản ứng lại vì cái gì Hoắc Nhị Quân tức giận, lúc này anh cũng rất tức giận.
Rốt cuộc Hoắc Ni là con gái, Hoắc Tam Hưng tức giận thì tức giận, cũng không thể giống như Chu Văn Thanh đánh một trận, chỉ là việc này, nếu anh gặp lại Hoắc Ni, tất nhiên sẽ không cho cô ta sắc mặt tốt nữa.
"Hôm nay chị ta tới, hẳn là vì Chu Văn Thanh, chị ta khẳng định biết ai đánh Chu văn Thanh." Hoắc Nhung ngồi xổm bên cạnh, dựa theo phân phó của Lưu Quế Hương vừa nhổ hai củ cải trắng trong đất phần trăm, vừa nói với Hoắc Tam Hưng.
Hoắc Tam Hưng không để bụng: "Cô ta biết thì thế nào? Nếu không phải chú ý đến em, anh còn phải nửa đêm đem hắn trùm bao tải sao? Ban ngày ban mặt anh cũng có thể xông vào nhà hắn đánh hắn một trận, hắn có can đảm đánh lại hay sao?"
Hoắc Tam Hưng nhướn mày, trên mặt đầy vẻ kiêu ngạo vui sướng.
Một chút anh cũng không sợ Chu Văn Thanh, không, phải nói anh lớn như vậy chưa từng sợ ai, trong ba anh em Hoắc gia, hiểu chuyện có trách nhiệm nhất là anh cả, đáng tin cậy chu đáo nhất là anh hai, còn nói thông minh gan lớn có ý tưởng, hai anh lớn đều không bằng anh.
Nếu không phải sau khi Hoắc Tiểu Dung gả cho Chu Văn Thanh dẫn tới một loạt phản ứng dây chuyền, bằng sự thông minh tài trí cùng gan lớn tính cách hào sảng của Hoắc Tam Hưng, khẳng định sau khi cải cách mở ra có thể chia một chén canh từ một chiếc bánh kinh tế lớn phát triển thần tốc, cho dù không giàu bao nhiêu, nhưng mang cả nhà tới mức khá giả khẳng định là không vấn đề gì.
Hoắc Nhung giật mình, tuy rằng hiện tại cho đến lúc mở cửa còn cách một đoạn thời gian, nhưng hiện tại ở bên tai Hoắc Tam Hưng thổi gió không phải là không thể a.
"Anh ba, anh vui vẻ không tính toán với chị ta, anh nghĩ lại bản thân đi."
Hoắc Nhung căn bản không để Hoắc Ni trong lòng, cô ta dính lên Chu Văn Thanh, về sau sẽ không có ngày lành, Hoắc Nhung khuyên nhủ một lần, đã tận tình tận nghĩa, nghe hay không thì tùy cô ta.
Cô ta thích thế nào thì thế đó, chỉ cần không chọc tới trên đầu cô, không liên quan tới cô nữa.
Thế nhưng Hoắc Tam Hưng không giống vậy, thân là anh trai của Tiểu Dung, hiện tại cũng là anh trai cô, Hoắc Nhung phải đưa anh đi con đường đúng đắn, về sau kiếm rất nhiều tiền, trải qua cuộc sống tốt đẹp, tất nhiên không thể để anh đi lại con đường cũ đời trước kiểu tan nhà nát cửa chán nản nửa đời như vậy nữa.
Hoắc Tam Hưng không rõ ý Hoắc Nhung, gãi gãi đầu: "Anh làm sao vậy? Anh rất tốt sao?"
Hoắc Nhung lắc đầu, ý cô không phải như vậy.
"Anh ba, nếu sau này chúng ta không trồng trọt nữa, anh muốn đi làm gì?"
Hoắc Tam Hưng vẫn không rõ: "Không trồng trọt còn rất nhiều việc mà, trong đội việc nhiều như vậy, không làm cái này không thể làm cái khác sao?"
Hoắc Nhung thấy anh vẫn không hiểu, dứt khoát nhỏ giọng nói rõ ý nghĩ của mình.
"Nếu về sau không có đội sản xuất, cũng không cần làm việc tập thể tranh công điểm, bản thân làm cho mình, tiền kiếm được bao nhiêu đều vào trong túi mình, đến khi đó, anh muốn làm cái gì?"
Hoắc Tam Hưng nghe được, cảm thấy khiếp sợ, nhanh chóng đem em gái nói ra những lời ngông cuồng ấn vào lòng, bịt miệng lại.
"Em một tiểu nha đầu, nói cái gì vậy? Cái này gọi đầu cơ trục lợi, đào góc tường xã hội chủ nghĩa, nếu bị người khác nghe được, là phải bị lôi ra phê đấu em có biết không?"
Tổ tông Hoắc gia đều là dân nghèo, trong nhà không ai chịu qua tội này, nhưng Hoắc Tam Hưng gặp qua cảnh tượng người khác bị kéo đi đại đội phê đấu, cho dù hai năm nay không có gay gắt như hai năm trước, chuyện đó vẫn còn khắc sâu trong trí nhớ Hoắc Tam Hưng.
Anh là kẻ lỗ mãng không sai, nhưng cái gì có thể nói cái gì không thể nói anh vẫn biết.
Hoắc Nhung một chút cũng không sợ hãi, bởi vì cô rất rõ ràng, khoảng cách cảnh tượng cô mô tả này chưa đến hai năm nữa.
Hoắc Nhung bị Hoắc Tam Hưng che miệng, cũng không giãy dụa, chớp một đôi mắt to nhìn anh, Hoắc Tam Hưng nghĩ nghĩ, buông lỏng tay, nhìn trái nhìn phải, sau khi xác định không có ai, ngồi xổm xuống nhỏ giọng hỏi.
"Làm sao đột nhiên em nói tới cái này?"
Hoắc Nhung làm động tác chọc cười: "Bỗng nhiên nghĩ đến thôi, tùy tiện nói."
"Nếu thực sự có một ngày như vậy, anh liền đi làm buôn bán kiếm nhiều tiền, thuận tiện nhìn xem thế giới này lớn bao nhiêu.
Không phải anh nói rồi sao? Phải để cả nhà uống sữa mạch nha không hết, về sau em muốn gì nói với anh, anh đều mua cho em."
Hoắc Tam Hưng không biết vì sao bỗng nhiên em gái mình nói tới cái này, thế nhưng anh vẫn theo lời Hoắc Nhung tiếp tục suy nghĩ.
Hoắc Nhung thấy khi anh nói đến đề tài này trong mắt lấp lánh ánh sáng, liền biết ở sâu trong nội tâm Hoắc Tam Hưng đã nghĩ tới vấn đề này.
Nói không chừng đã gieo xuống trong lòng một hạt giống, chỉ chờ cơn gió kia thổi lên, là có thể nhanh chóng bén rễ đâm chồi.
Việc này đối với Hoắc Nhung mà nói, đương nhiên là hiện tượng tốt, dù sao bây giờ còn có thời gian, đến lúc đó nếu thực sự có cơ hội, cô nhất định là chỗ dựa vững chắc sau lưng anh ba, anh muốn đi đâu, muốn làm gì đều được.
Hoắc Nhung không nói thêm nữa, ngược lại Hoắc Tam Hưng bắt đầu trầm tư, mãi cho đến khi hai người cầm đồ ăn về nhà, Hoắc Tam Hưng mới khôi phục dáng vẻ mọi khi.
Tin tức Hoắc Tiểu Dung nhà Lưu Quế Hương đính hôn nhanh chóng lan truyền khắp Hoắc gia thôn, trong chốc lát mọi người đều vô cùng hiếu kỳ, muốn biết rốt cuộc bà nói tới con trai nhà ai, phải biết rằng con gái bà diện mạo tư thái kia thế nhưng nổi danh khắp làng trên xóm dưới, không ít nhà có con trai đều nhìn chằm chằm, nếu không phải nghe nói có chút dấu vết giữa cô cùng thanh niên trí thức đại đội Thanh Tuyền, thì với diện mạo như hoa như ngọc, bậc cửa đều bị bà mối tới cửa cầu thân dẫm gãy rồi.
Nếu đã vậy, người cùng cô đính hôn tám phần là thanh niên trí thức kia đi? Người trong thôn đều đã gặp qua, lớn lên không tệ, vừa thấy chính là người làm công tác văn hóa.
Nhưng sau khi mọi người nghe ngóng kỹ càng, mới biết không phải, căn bản không phải người đại