Lý Thành Cương sung sướng đem Chu Văn Thanh chọc tức một trận, liền dẫn Trần Kiến Hồng đến chỗ hắn uống rượu.
Hoắc Ni dò dẫm trong bóng đêm vào chỗ thanh niên trí thức, chỗ cửa sổ hướng về giường Chu Văn Thanh học kêu hai tiếng chim, sau đó nhìn chằm chằm đèn dầu bên trong cửa sổ lắc lư, cô ta mới nhẹ nhàng thở ra, đẩy cửa một cách cẩn thận.
Đây là cách Chu Văn Thanh nghĩ ra cho cô ta, dù sao cô ta cũng là một cô gái, nếu bị người ta nhìn thấy buổi tối còn chạy tới chỗ thanh niên trí thức, còn vào phòng của thanh niên nam, vậy nhất định người trong nhà đều sẽ bị người khác chỉ trích sau lưng, chính là Hoắc Tiểu Dung cũng chưa từng tìm Chu Văn Thanh lúc trời tối.
Thực ra trong lòng Hoắc Ni cũng sợ, nhưng Chu Văn Thanh cứ phải như vậy, nói hắn bị thương, động một chút cả người đều đau, cũng không có ai chăm sóc hắn.
Để cô ta chờ trong phòng thì hắn liền vào tới, nói Lý Thành Cương vừa cùng người cùng phòng về nhà rồi, hai ngày này Trần Kiến Hồng thường ở lại bên kia đến khuya, không có ai phát hiện ra cô ta.
Hoắc Ni đau lòng hắn, bị hắn dỗ dành liền đáp ứng, sau đó Chu Văn Thanh liền nghĩ ra cách này, cô ta học kêu hai tiếng chim, nếu đèn trong phòng lắc lư là không có ai, đèn không lắc lư thì cô ta đi.
Lúc cô ta vào cửa, trong phòng quả nhiên chỉ có một mình Chu Văn Thanh nằm trên giường, từ lúc cô ta đi vào, đôi mắt kia nhìn chằm chằm cô ta mặt không biểu cảm, Hoắc Ni cảm thấy hắn có chút kỳ quái, hỏi: "Làm sao vậy? Anh có chỗ nào không thoải mái sao?"
Đột nhiên Chu Văn Thanh đem sách bên gối ném xuống đất, cuốn sách bộp rách một chút gáy, Hoắc Ni bị dọa run cầm cập, hoàn toàn không biết mình làm sai việc gì.
"Hoắc Tiểu Dung đính hôn với ai?" Chu Văn Thanh mặt sa sầm nghiến răng nghiến lợi hỏi.
Hoắc Ni sợ khủng khiếp, lại không dám đi, nhỏ giọng nói: "Chính là họ Đảng kia, Đảng Thành Quân."
Quả nhiên là hắn! Chu Văn Thanh cắn răng sắp bể, như thế nào cũng không thể tin hai người họ cuối cùng ở bên nhau không nói, còn đính hôn.
Hắn đột nhiên nhìn Hoắc Ni, ánh mắt càng u ám: "Tại sao em không nói sớm cho anh?"
Nước mắt Hoắc Ni muốn rơi, cô ta không biết Chu Văn Thanh tức giận cái gì, không phải hắn vứt bỏ Hoắc Tiểu Dung sao? Còn nói cô ấy chia tay anh liền đi xem mắt, không phải chuyện loại người đàng hoàng làm ra được, không thể để Đảng Thành Quân mắc mưu, phải nhắc nhở anh ta, cô ta mới đem tin tức Đảng Thành Quân nói cho hắn.
Tuy rằng cô ta không biết vì sao Đảng Thành Quân vẫn cùng Hoắc Tiểu Dung đính hôn, nhưng có quan hệ gì với hắn? Không phải bọn họ đã tan vỡ sao?
Hoắc Ni run run rẩy rẩy nói không ra lời, cảm thấy Chu Văn Thanh trước mặt như biến thành một người khác, thậm chí làm cô ta có chút sợ hãi.
Chu Văn Thanh nhìn mặt cô ta, cuối cùng hậu tri hậu giác trở lại bình thường.
Hắn không thể vứt bỏ Hoắc Ni, ít nhất hiện tại không thể, cô ta phải làm tấm chắn của hắn, để người khác biết được hắn vẫn được người ta hoan nghênh, là hắn vứt bỏ Hoắc Tiểu Dung, không phải Hoắc Tiểu Dung vứt bỏ hắn.
Hắn còn phải để Hoắc Ni giúp hắn hỏi thăm tin tức Hoắc Tiểu Dung, không thể dọa đến Hoắc Ni.
Nghĩ đến đây, Chu Văn Thanh bỗng nhiên xoa mặt, khôi phục bộ dáng thường ngày, vẻ mặt day dứt hướng Hoắc Ni vẫy tay.
"Thật xin lỗi, hai ngày nay anh chỗ nào cũng không đi được, cả người lại đau, rất là bực bội, không phải anh cố ý phát giận với em."
Hoắc Ni đứng tại chỗ không dám động, hơn nửa ngày mới chậm chạp đi tới bên cạnh Chu Văn Thanh, Chu Văn Thanh nhìn bộ dáng cô ta vâng vâng dạ dạ trong lòng càng bực bội vô cùng, trên mặt không biểu hiện ra.
Chu Văn Thanh nhẫn nại dụ dỗ Hoắc Ni nửa ngày, cuối cùng làm cô ta quên mất chuyện bản thân vừa mới tức giận, nhưng Hoắc Ni tốt, nhưng bực bội trong lòng hắn lại không biến mất, càng ngày càng rõ rệt.
Hoắc Ni thấy hắn không tức giận, trong lòng thả lỏng đôi chút, ân cần hỏi hắn có khó chịu không, muốn uống nước hay không.
Chu Văn Thanh gật đầu có lệ, Hoắc Ni liền đi rót nước cho hắn.
Ánh mắt Chu Văn Thanh nhìn theo Hoắc Ni, nhìn cô ta duỗi tay lấy phích nước nóng trên bàn, khi tay nâng lên, áo bông vừa người cũng co lên theo, sau đó lộ ra qua ánh đèn mờ nhạt, hắn thấy được bên dưới áo bông để lộ ra một đoạn eo trơn bóng nhỏ nhắn.
Hắn lại nghĩ tới Hoắc Tiểu Dung, sự xinh đẹp đó, hắn còn không có được Hoắc Tiểu Dung.
Ánh mắt Chu Văn Thanh trở nên sâu thẳm, đánh giá Hoắc Ni từ trên xuống dưới một chút, lại phát hiện cô ta tuy rằng không bằng Hoắc Tiểu Dung, nhưng cũng không hề kém như vậy, trọng điểm là ánh mắt cô ta nhìn mình, giống Hoắc Tiểu Dung nhìn hắn trước kia.
Cứ như vậy hắn nhìn chằm chằm Hoắc Ni, nhìn cô ta rót cho hắn chén nước, rồi đưa đến trước mặt hắn.
Chu Văn Thanh không nhận chén nước kia, hắn kéo cổ tay Hoắc Ni.
Hoắc Ni vừa hoảng sợ vừa ngượng ngùng, thoáng cái gương mặt dưới ánh đèn đỏ thành một khối, cô ta muốn lùi về nhưng tay lại giống như không có lực, Chu Văn Thanh còn đang nhìn, ánh mắt kia không còn giống trước đó nữa.
Hoắc Nhung cùng Đảng Thành Quân đính hôn, cuối cùng anh có thể quang minh chính đại tới tìm Hoắc Nhung.
Mỗi lần đến thời gian nán lại không dài, luôn chọn lúc Lưu Quế Hương ở nhà, vô cùng lịch sự làm người khác không tìm ra tật xấu nào.
Anh cũng chưa bao giờ tới tay không, lần nào tới luôn mang chút đồ ăn ngon cho Hoắc Nhung.
Anh cũng phát hiện, Hoắc Nhung không giống các cô gái khác, cô đối với bánh quy, kẹo những cái đó của Cung Tiêu xã đều không hứng thú, cô càng thích những vật nhỏ lớn lên trong núi, cái gì cũng được, chỉ cần là những thứ ăn ngon mới mẻ, mỗi lần nhìn đến hai mắt cô ấy đều sẽ sáng lên.
Vì vậy mỗi khi tới anh cho Hoắc Nhung những đồ vật khác nhau, nào là bảy quả táo, hạch đào núi, lê dại, cũng không biết thời tiết lạnh như vậy, anh tìm thấy từ chỗ nào, tất cả đều để trong túi, vừa thấy được Hoắc Nhung, liền từ trong túi móc ra đưa cho cô.
Tuy rằng quả dại trong núi đều không lớn, nhưng Đảng Thành Quân sẽ lựa chọn, dù nhỏ nhưng hương vị không tồi.
Hoắc Nhung cảm thấy túi của Đảng Thành Quân như là túi bảo bối của mèo máy Doraemon, hoàn toàn đựng đồ ăn ngon cô chưa từng thấy qua, nhiều lần còn không giống nhau, những đồ ăn này với Hoắc Nhung mà nói, quả thật so với bất cứ lời tỏ tình nào đều cảm động hơn nhiều, cô cảm thấy Đảng Thành Quân chính là đối tượng tốt trời ban cho.
Đồ ăn vặt của Đảng Thành Quân không ngừng lấy lòng Hoắc Nhung, còn có những người khác của Hoắc gia.
Hoắc Tam Hưng thay đổi quan điểm lúc trước rằng không ai xứng với em gái mình cả, một lòng cảm thấy Đảng Thành Quân là em rể tốt.
Đảng Thành Quân từng đi lính, từng đi theo quân đội lớn đi qua nhiều nơi, biết nhiều kiến thức.
Con người vững vàng, trọng điểm là rất hiểu lễ nghi, tuy rằng lớn hơn Hoắc Tam Hưng vài tuổi, nhưng khi thấy Hoắc Tam Hưng đều tôn trọng như anh vợ.
Tuổi tác xấp xỉ nhau, lại hiểu biết nhiều, đối với mình thì tôn trọng, tay nghề tốt, đối với em gái không thể tốt hơn, không giống cha cả ngày coi thường thuyết giáo mình, như vậy có thể không làm Hoắc Tam Hưng thích sao!
Hiện tại mỗi ngày anh đều mong chờ Đảng Thành Quân tới, đợi người tới, đưa đồ cho Hoắc Nhung, Hoắc Tam Hưng liền nôn nóng gào thét nói chuyện với người ta, chờ khi anh nói xong, Đảng Thành Quân liền tới lúc trở về, căn bản không thấy được hai bên Hoắc Nhung, toàn bộ thời gian đều bị Hoắc Tam Hưng dây dưa.
Tuy Đảng Thành Quân rất thích anh ba vợ, nhưng anh mong đợi qua đây, thực sự không phải để nói chuyện phiếm với anh ấy.
Một lần hai lần thì có thể, lần nào cũng như vậy, anh cũng nóng nảy.
Cuối cùng không thể nhịn được nữa, đề nghị Hoắc Nhị Quân giúp đỡ.
Hoắc Nhị Quân gần đây không ở nhà, cha của đối tượng Triệu Hồng Mai đã nằm trên giường một mùa thu, mắt thấy tốt hơn một chút, bị gió lạnh thổi, bệnh lại dữ dội.
Triệu Hồng Mai là con cả trong nhà, dưới còn ba em gái một em trai, mẹ cô sức khỏe cũng không tốt, cả nhà đều dựa vào một mình cô làm việc, bận tối mắt tối mũi, Hoắc Nhị Quân đau lòng, thấy nhà mình không có việc gì, bèn mỗi ngày dậy sớm sang bên nhà đó giúp đỡ, trước khi ăn cơm tối thì trở về.
Hoắc Nhung cũng một thời gian ngắn không gặp anh hai.
Hôm nay khó khăn lắm lúc Đảng Thành Quân tới, Hoắc Nhị Quân chưa đi, ngay lúc Hoắc Tam Hưng còn chưa thấy người trước, Đảng Thành Quân nhanh chóng kéo người đi ra ngoài, nói hai câu.
"Anh hai, anh có thể giúp em một việc được không?"
Hoắc Nhị Quân vẻ mặt nghi hoặc: "Việc gì? Cậu nói đi?"
Đảng Thành Quân gương mặt tuấn tú nghiêm túc, nói: "Giúp em mang anh ba đi cùng anh đi."
Lúc đầu Hoắc Nhị Quân còn chưa hiểu rõ, kết quả quay đầu nhìn thấy Hoắc Tam Hưng vừa vặn từ bên ngoài trở về, vừa thấy Đảng Thành Quân lập tức hứng thú bừng bừng muốn tiến lên nói chuyện, lập tức hiểu được ý của Đảng Thành Quân, cười ra tiếng.
"Nó chính là loại người này tính tình muốn điên, thoạt nhìn hơn hai mươi, không hiểu chuyện chút nào, cậu đừng để trong lòng nhé."
Đương nhiên Đảng Thành Quân không để trong lòng, có thể cùng anh vợ tương lai có quan hệ tốt, khẳng định trong lòng anh rất vui vẻ.
Chỉ là anh vợ này giống như có chút không có nhãn lực lắm, anh cũng quả thực không có biện pháp, mới có thể ra hạ sách này.
Hoắc Tam Hưng vừa vặn đi tới trước mặt hai người, vẻ mặt vui sướng hỏi: "Anh hai còn chưa đi à? Các anh nói chuyện gì vậy?"
Hoắc Nhị Quân nhìn thoáng qua Đảng Thành Quân, một cái ôm lấy cổ Hoắc Tam Hưng: "Không có gì, hôm nay em với anh đi thôn Bình Khê, hai ngày trước rơi ít tuyết, nhà xí nhà chị dâu em sụp một nửa, chị dâu em đang rất sốt ruột.
Vừa vặn, em đi với anh giúp một chút."
Hoắc Tam Hưng còn muốn nói chuyện, bị Hoắc Nhị Quân mạnh mẽ lôi đi, Đảng Thành Quân thấy Hoắc Tam Hưng đi xa, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, xoay người vào cổng.
Hoắc Nhung còn chưa biết anh tới, đang cùng Lưu Quế Hương ở trong phòng đóng đế giày.
Nghe được Đảng Thành Quân ở trong sân gọi Lưu Quế Hương một tiếng, cô nhanh chóng đem đế giày nhét dưới chăn, Lưu Quế Hương nhìn thấy không nhịn được cười: "Con còn biết là mình làm xấu hả, trước kia bảo con học con không học, bây giờ muốn làm lại làm không được."
Hoắc Nhung cười cười không nói chuyện, thầm nghĩ: Trước kia học cũng không phải là cô học, may mắn Hoắc Tiểu Dung cũng không học, nếu không không phải sẽ lộ tẩy sao.
Lưu Quế Hương ra cửa hàn huyên với Đảng Thành Quân hai câu, anh liền vén rèm vào phòng.
Hoắc Nhung vừa nhìn thấy anh, hỏi trước: "Hôm nay mang đồ ăn ngon gì vậy?"
Đảng Thành Quân hai ngày trước mới đến, nhưng hai ngày không gặp, cảm thấy nhớ Hoắc Nhung vô cùng, bây giờ vất vả lắm mới gặp được, hận không thể nhìn chằm chằm một lần xem cho đủ, đặc biệt là bộ dáng nhắc tới ăn liền tràn đầy hạnh phúc, cùng thỏ con háu ăn như nhau, thật là trong tâm khảm đều yêu.
Anh đi đến trước mặt Hoắc Nhung, bàn tay to từ trong túi vươn ra, xòe ra trước mặt Hoắc Nhung.
Chỉ thấy nằm trong lòng bàn tay một nắm từng viên được gói trong giấy dầu, không biết là cái gì.
"Đây là đường sao?" Hoắc Nhung vừa hỏi vừa đưa tay ra.
Đảng Thành Quân để lại một viên, còn lại tất cả bỏ vào lòng bàn tay cô, một tay Hoắc Nhung cầm không được, chỉ có thể đưa hai tay ra cầm lấy.
"Không phải đường, là bánh sơn tra, anh tự mình làm, em thử xem có ngon hay không?"
Đảng Thành quân đem viên trong tay lột ra, lộ ra bên trong là bánh sơn tra miếng dài, bên ngoài bọc một tầng đường trắng óng ánh long lanh, bên trong màu đỏ sẫm.
Anh cầm lớp giấy dầu đưa cho Hoắc Nhung, hai tay Hoắc Nhung đều bị chiếm, không chút suy nghĩ mở miệng ra, a một tiếng.
Đảng Thành Quân sửng sốt, sau đó đột nhiên nhận ra Hoắc Nhung muốn anh đút cho cô ấy, xẹt một cái tai đỏ lên, đôi mắt đen như mực nhìn chằm chằm Hoắc Nhung mấy cái, mới đem bánh sơn tra đút vào miệng Hoắc Nhung.
Hoắc Nhung hoàn toàn không ý thức được hành vi của mình có vấn đề gì, lúc này trong đầu cô đều là: Bánh sơn tra đối tượng của cô làm ngon thật!
Đường trắng bên ngoài ngọt lịm, vừa lúc trung hòa vị chua bên trong của sơn tra, tổng thể vị không tính đặc biệt tinh tế, chính vì vậy khi nhai mới cảm nhận được hột nhỏ thêm vào và bất ngờ, đặc biệt ăn ngon!
Hoắc Nhung híp mắt vì hạnh phúc, nhìn Đảng Thành Quân khen ngợi từ đáy lòng nói: "Làm sao cái gì anh đều sẽ làm vậy, anh cũng giỏi quá đi!"
Cổ họng Đảng Thành Quân ừng ực một tiếng, được Hoắc Nhung khen tai càng đỏ.
Không còn Hoắc Tam Hưng phá rối, cuối cùng Đảng Thành Quân có thể thỏa thích nói chuyện với Hoắc Nhung, tuy rằng khi hai người đối mặt, cũng chẳng nói gì nhiều, nhưng cho dù không nói gì, chỉ như vậy nhìn Hoắc Nhung, đều khiến cho lòng anh hết sức thoải mái.
"Đúng rồi, mẹ em nói qua hai ngày nữa anh cả trở về, có nói với anh không?"
Hoắc Nhung ăn bánh sơn tra, đột nhiên nhớ tới chuyện này.
Tuy rằng cô cùng Đảng Thành Quân đính hôn, nhưng ngày kết hôn còn chưa chọn, việc này với Hoắc Đại Thành là việc lớn, ông cảm thấy liên quan đến hạnh phúc cả đời của con gái, đều cần người trong nhà có mặt, còn phải tìm người chọn ngày lành thích hợp, náo nhiệt đem con gái gả ra ngoài.
Vì vậy nhờ người gửi thư cho Hoắc Nhất Minh, nói em gái anh đã cùng đối tượng đính hôn, đang chờ gia đình anh trở về xác định ngày.
Hoắc Nhất Minh cũng vô cùng yêu thương em gái này, nghe được chỗ nào còn có lý do trì hoãn, lập tức bắt đầu chuẩn bị xin phép nhà máy nghỉ, nhân tiện cầm theo lời nhắn của Hoắc Đại Thành, nói qua hai ngày liền đem vợ con cùng nhau trở về.
Đảng Thành Quân vừa nghe, liền bắt đầu khẩn trương.
Anh làm sao có thể không biết bản thân anh vợ này muốn về có nghĩa là gì, chờ anh vợ trở về, ngày kết hôn được xác định, anh liền có thể đếm ngón tay chờ Hoắc Nhung vào cửa, có thể không hồi hộp vui sướng sao.
"Anh cả hai ngày nữa liền trở về sao? Rất tốt, phòng trong nhà anh đã dọn dẹp, rất nhanh liền có thể xong."
Đảng Thành Quân theo sát nói hai câu, nói xong mới phát hiện bản thân ông nói gà bà nói vịt, anh còn muốn giải thích, Hoắc Nhung đã nghe hiểu, nhìn anh cong môi cười.
Ý của Đảng Thành Quân rất rõ ràng, anh biết anh cả trở về chính là quyết định ngày cho hai người họ kết hôn, cho nên bên này cô vừa nói ra một câu, anh lập tức nghĩ đến phòng ở.
Tuy rằng Hoắc Nhung không nghe anh nói, nhưng ít nhiều biết một chút.
Sau khi hai người kết thúc đính hôn, mỗi ngày Đảng Thành Quân rất bận.
Hiện tại ngôi nhà kia là sau khi cha mẹ anh không còn chính anh nghĩ biện pháp sửa chữa, lúc ấy chỉ có một mình anh lại là đứa trẻ đang lớn, cảm thấy phòng có thể ở tạm là được, cũng không sửa nhiều, không tính phòng bếp là hai gian.
Sau đó tham gia quân ngũ, nhà để trống mấy năm không ai ở, lại đổ nát không ít, khi anh trở về có sửa chữa qua, cũng thêm ít đồ vật.
Nhưng bản thân ở được, cưới Hoắc Nhung về để cô ở cùng, anh lại cảm thấy không đủ chỗ.
Anh có thể để bản thân ủy khuất, nhưng không muốn ủy khuất Hoắc Nhung.
Vì vậy từ sau khi đính hôn, anh ở trong thôn tìm người, muốn thừa dịp nông nhàn, đem ngôi nhà hiện tại sửa chữa toàn bộ một lần, lại ở bên cạnh sửa chữa hai gian nữa, anh có thể làm mộc sẽ làm vài vật dụng trong nhà, đến khi Hoắc Nhung vào cửa, hai gian phòng này coi như tân phòng của bọn họ.
Rõ ràng anh tính toán rất lâu dài, hoàn toàn không cần Hoắc Nhung nói, bắt đầu từ lúc xem mắt với Hoắc Nhung, việc phải làm nên làm anh đều nghĩ xong hết rồi.
Đây cũng là chỗ làm Hoắc Nhung mười phần động tâm, cho dù đặt ở thời kỳ kia của cô, đàn ông có thể suy nghĩ toàn bộ vì nửa kia như vậy, cũng rất ít thấy.
"Kỳ thật không cần phiền toái như vậy." Hoắc Nhung nhỏ giọng nói.
Cô không cần phòng ở lớn bao nhiêu, chỉ cần có thể che mưa tránh gió, cô đối với cũ mới không có yêu cầu, bởi vì cô có tính toán khác.
Cô không tính ở mãi trong thôn, hiện tại cách khôi phục thi đại học chưa đến hai năm, cô nghĩ qua, đợi việc của cô và Đảng Thành Quân xác định xong, cô liền tìm chút tư liệu ôn thi đại học, Đảng Thành Quân có tay nghề, chờ chính sách đưa xuống cũng có thể tự mình làm ăn nhỏ.
Nước chảy xuống thấp, người hướng chỗ cao, tuy rằng trong thôn núi lớn nước trong phong cảnh đẹp là rất tốt, nhưng Hoắc Nhung muốn làm cho người nhà mình có cuộc sống tốt, chỉ dựa vào chỗ đó thì không thể được, lại nói, cô có thể trồng vài loại rau, muốn dựa vào cái này kiếm sống, cô thực sự là không được.
Đảng Thành Quân lại lắc đầu, nói: "Không phiền toái, rất nhanh."
Hoắc Nhung không biết, vốn dĩ Đảng Thành Quân cũng có tính toán của mình, khi anh ở bên ngoài tham gia quân ngũ, gặp qua không ít người, cũng nghe được chút tiếng gió, chính sách cơm tập thể này có lẽ không lâu nữa sẽ cải cách, anh nghĩ đến lúc đó bản thân có thể mạo hiểm làm thử.
Nhưng trong lòng anh không phải không thấp thỏm, trước đó anh chỉ có một mình, anh không sợ.
Nhưng có Hoắc Nhung, anh phải làm việc cẩn thận.
Anh muốn cho Hoắc Nhung trải qua cuộc sống tốt, nhưng không muốn cô đi theo anh cùng nhau hốt hoảng lo sợ.
Cho nên anh cần thay đổi kế hoạch ban đầu, làm đâu chắc đấy một chút, dẫu sao sau này không chỉ mình anh, anh có Hoắc Nhung, về sau còn con của mình, anh không dám đánh cược.
Mà mấy gian phòng này trong thôn, nếu như ngộ nhỡ thì ít nhiều cũng có chút vật đảm bảo cho Hoắc Nhung, anh khẳng định phải lên kế hoạch thật tốt.
Hai người ai cũng không biết, cho dù họ không có trao đổi qua về bất kì quan điểm tương lai của nhau, nhưng nghĩ đến vào thời điểm này liền không mưu mà hợp đi cùng nhau.
Hoắc Nhung thấy thái độ anh kiên trì, cũng không nói gì nữa, rốt cuộc trước khi mở ra chính sách khôi phục thi đại học, cô còn ở trong thôn hai năm, Đảng Thành Quân có thể suy xét vì bọn họ như vậy, thực ra cô còn rất hạnh phúc.
Trong lòng Hoắc Nhất Minh nghĩ việc hôn nhân của Hoắc Nhung, tốc độ ngược lại rất nhanh, thư truyền về không tới hai ngày, người đã ở trên đường về nhà.
Hoắc Nhất Minh cùng Hoắc Nhị Quân và Hoắc Tam Hưng không giống nhau, khi còn nhỏ anh theo người ta vào thành phố làm người học việc, sau vì học được kỹ thuật nên được giới thiệu vào làm công nhân nhà máy chính thức trong thành phố, lại bị người trong nhà chị dâu Hoắc Nhung Tống Yến Lan nhìn trúng, cảm thấy anh là người đáng