Xuyên Đến Năm Mất Mùa, Ta Trở Thành Mẹ Chồng Cực Phẩm

Thẩm huyện lệnh tức giận 1


trước sau

Xe ngựa chạy vững vàng trên đường.

Xa phu ngồi ở phía trước đánh xe, trong xe có bốn người, gồm Thẩm huyện lệnh, Viên sư gia, Triệu lý chính, còn có Triệu Nhị Cẩu đang nửa đường trở về thôn được đưa về cùng.

Trấn Hà Khẩu mà Triệu Nhị Cẩu đi tới là nơi hơi phồn hoa một chút, hắn với chưởng quầy của Túy Tiên Lâu và chưởng quầy của Cát Tường tửu lâu đều là người quen cũ, đưa cho mỗi nhà hơn một cân, lại đi lang thang trên trấn một chuyến mới trở về, về nhà được nửa đường thì gặp được xe ngựa của huyện lệnh đại nhân nên được mang theo về cùng.

Trong lòng Thẩm huyện lệnh vừa kích động lại vui mừng, một đường chạy đi không hề làm giảm bớt điều đó.

Hắn vén rèm xe lên, nhìn thấy thôn Đại Hà, sau khi thu hoạch lúa trên ruộng giờ chỉ để lại cọc lúa và một tầng nước nông.

Đất đai thôn Đại Hà bình thường đều là nghỉ luân canh, ruộng nước nghỉ đông, ruộng khô nghỉ xuân, mục đích là giữ cho đất đai màu mỡ, bình thường chỉ có nhà ít ruộng đất mới có thể cả năm lăn qua lộn lại trên cùng một mảnh đất.

Lúc này còn chưa có sương giá, chuyện gieo trồng vụ thu có thể làm từ từ.

Dọc theo con đường chính, xe ngựa chậm rãi chạy về phía thôn.

Thẩm huyện lệnh vẫn luôn nhìn đồng ruộng, đột nhiên, hắn thấy được một bóng người quen thuộc, vội vàng hô: "Dừng lại một chút."

Xe ngựa vốn không đi nhanh, trong nháy mắt đã dừng lại, Thẩm huyện lệnh vịn cửa xe đi xuống.

Trong khoảng thời gian này Thẩm huyện lệnh bận rộn nên gầy đi không ít, trước kia có bụng mỡ, mà giờ bụng mỡ đã không còn, hai má cũng lõm xuống, đội mũ ô sa, mặc quan phục, cũng hiện ra vài phần khí thế.

Hắn chắp tay đi trên đường chính, đi về phía mấy đứa nhỏ bên cạnh bờ ruộng.

Người ngồi trên bờ ruộng, không phải là ai khác, chính là con ruột của Thẩm huyện lệnh, Thẩm Chính.

Thẩm huyện lệnh nhìn thấy một cái ót xa xa đã nhận ra đó là con trai mình.

Hắn chính là muốn nhìn xem, nhi tử ngốc này của hắn làm gì mỗi ngày ở thôn Đại Hà, hắn lặng yên chậm rãi đến gần.

Cả buổi sáng, Thẩm Chính đều ở từ đường học tập với Trình Chiêu, hắn có thể để cho bản thân đọc sách hơn nửa ngày đã coi như rất giỏi, vì thế buổi chiều đi ra hóng gió.

Hắn tìm thấy một đồng cỏ khô sạch sẽ trên cánh đồng, ngồi bắt chéo chân và cắn rễ cỏ. Có hai tiểu cô nương sáu bảy tuổi đi ngang qua hắn, hai tiểu cô nương này đang nói chuyện phiếm.

"Nương của ta bị bệnh rất nặng, a nãi nói nương của ta sắp chết, chết là có ý gì, chính là sau này cũng không còn nữa sao?"

"Chết chính là biến thành sao lên trời, đây là tẩu tử
của ta nói."

Hai mắt tiểu cô nương kia sáng lấp lánh: "Vậy là cho dù nương của ta đã chết cũng có thể ở trên trời nhìn thấy ta đúng không?"

"Chó má!" Thẩm Chính phun rễ cỏ trong miệng ra, hừ một tiếng: "Chết chính là đã chết, người chết chôn dưới đất, bị sâu ăn sạch sẽ, biến thành một đống đất vàng..."

1

Khi còn bé cũng có người lừa gạt hắn, nói sau khi nương chết sẽ biến thành ngôi sao trên trời, một ngày nào đó sẽ trở về, khi còn bé cái gì cũng không hiểu nên tin vào điều đó.

Vẫn luôn lớn lên trong hy vọng, hy vọng nương có thể trở về, nhưng trên thực tế, nương ở trong quan tài lạnh như băng, biến thành xương trắng, hắn thậm chí còn không nhớ rõ mẫu thân trông như thế nào.

Thay vì cho đứa nhỏ này hi vọng, còn không bằng tàn nhẫn nói cho nàng ấy biết, người chết chính là đã chết, cái gì cũng không có...

Tiểu cô nương trợn tròn mắt nhìn hắn, muốn cãi lại, nhưng lại không dám.

Người trước mắt này là thiếu gia của nhà huyện lệnh, cha mẹ đã nói rồi, không được đi trêu chọc Thẩm thiếu gia.

Một tiểu cô nương khác há miệng, oa oa một tiếng khóc lớn: "Thẩm thiếu gia, ngươi là người xấu, ta chán ghét ngươi, nương của ta sẽ không chết, sẽ không bị sâu ăn tươi, ngươi là người xấu..."

Thẩm Chính có chút hoảng hốt, hắn cũng không phải cố ý chọc cho tiểu cô nương khóc.

Hắn đang định nói điều gì đó, cổ áo phía sau đột nhiên bị túm lên.

Toàn bộ thôn Đại Hà còn không có người nào dám xách cổ áo của hắn, ngay cả Triệu đại thẩm cũng không dám.

Hắn mang theo tức giận quay đầu lại, lại bắt gặp đôi mắt giận dữ của Thẩm huyện lệnh.

"Thẩm Chính, con được lắm!"

Thẩm huyện lệnh sắp tức muốn nổ tung, hắn nhìn thấy nhi tử nói chuyện cùng hai tiểu cô nương ăn mặc rách nát, dơ bẩn không chịu nổi, còn tưởng rằng nhi tử rốt cục đã trưởng thành, không còn ghét bỏ cái này cái kia nữa, biết cách thông cảm với người dân.

Lại không nghĩ tới, tiểu tử này lại đi bắt nạt hài tử mới sáu tuổi, còn là một nữ hài tử!

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện