Xuyên Đến Năm Mất Mùa, Ta Trở Thành Mẹ Chồng Cực Phẩm

Thẩm huyện lệnh tức giận 2


trước sau

"Ỷ vào thân phận là nhị tử của huyện lệnh, ở trong thôn ra vẻ ta đây, nếu con đối phó với một tên đàn ông cao lớn thô lỗ thì ta còn kính trọng con là một hán tử, thế nhưng con lại đi bắt nạt một tiểu cô nương, con nói xem, rốt cuộc con đang làm cái gì?!"

Thẩm Chính giận dữ nói: "Con không làm gì cả, chỉ nói thật, chính nữ hài kia muốn khóc, liên quan gì tới con!"

"Còn dám ngụy biện!"

Thẩm huyện lệnh giơ tay lên muốn tát một cái.

Một cái bạt tai này rất mạnh.

Ở giữa không trung, lại bị lý chính ngăn lại: "Huyện lệnh đại nhân, hài tử đã lớn như vậy, không thể đánh..."

Lý chính nắm tay Thẩm huyện lệnh, lại sợ hãi vội vàng buông ra, sợ bị Thẩm huyện lệnh trị tội.

Sắc mặt Thẩm huyện lệnh lạnh lùng: "Thẩm Chính, con quỳ xuống, đọc lại một lần tổ huấn của nhà họ Thẩm chúng ta!"

"Dựa vào cái gì! Con không làm gì sai, tại sao con phải quỳ xuống!"

Thẩm Chính tức điên rồi.

Trước mặt mọi người tát hắn, còn muốn hắn quỳ xuống, hắn phạm phải sai lầm ngập trời gì sao?

Nói thật thì làm sao, cho dù nói thật là không thích hợp cũng tuyệt đối không phải là sai lầm lớn!

Hắn lắc đầu, bỏ chạy dọc theo bờ ruộng.

"Nghịch tử!"

Lồng ngực Thẩm huyện lệnh kịch liệt phập phồng.

Lý chính và Viên sư gia không dám thở mạnh, Triệu Nhị Cẩu nhíu mày, yên lặng lui về phía sau hai bước, nhanh chóng gọi Trình Loan Loan tới.

Hắn luôn cảm thấy, Thẩm Chính sẽ không khốn nạn đến đi bắt nạt một tiểu cô nương như vậy.

Hắn không có tư cách nói chuyện giúp Thẩm Chính, nhưng nương của hắn thì nhất định có thể.

Trình Loan Loan bận rộn quét dọn chuồng gà vịt ở trong sân, thuận tiện nhìn chằm chằm mọi người làm việc, một số người chăm chỉ tự nhiên được giữ lại, một số người lười biếng thì ngày mai sẽ tìm lý do đuổi đi, nàng nhìn chằm chằm nửa canh giờ, thế nhưng ngay cả một người lười biếng cũng không tìm ra, xem ra những người tìm đến đều là đáng tin cậy, một đám ước gì dùng hết tất cả sức lực.

"Nương, xảy ra chuyện rồi!"

Triệu Nhị Cẩu vội vàng vọt vào, nắm lấy Trình Loan Loan cùng đi ra ngoài.

Trên đường đi giải thích ngắn gọn tình hình lúc nãy.

Trình Loan Loan biết
chuyện huyện lệnh đại nhân tới đây là vì lúa tái sinh, kết quả đúng lúc đụng phải chuyện này của Thẩm Chính.

Nàng và Thẩm Chính ở chung với nhau nhiều ngày như vậy, rất rõ ràng tính cách của đứa nhỏ này, tùy hứng ngạo kiều, không dễ dàng cúi đầu, rất thông minh, gặp chuyện đều có chủ kiến của mình, đến gà con vịt con trong nhà mà Thẩm Chính cũng không nỡ bắt nạt, làm sao có thể đi bắt nạt một tiểu cô nương trong thôn đây.

Xem ra Thẩm huyện lệnh cũng không hiểu rõ nhi tử ruột thịt của mình cho lắm.

Lúc nàng đi tới bờ ruộng, nhìn thấy lý chính đang nói chuyện lúa tái sinh với huyện lệnh đại nhân, nhưng mà huyện lệnh đang thất thần, khuôn mặt tái mét.

Nhìn thấy Trình Loan Loan tới, lý chính không hiểu sao lại thở phào nhẹ nhõm, báo cáo: "Đại nhân, nương Đại Sơn tới rồi, để cho nàng giải thích cẩn thận với đại nhân."

Sắc mặt Thẩm huyện lệnh vẫn rất nặng nề, chuyện gì cũng không thấy hứng thú.

Lúc mới đến thôn Đại Hà, lòng tràn đầy kích động, sau khi nhìn thấy nhi tử của mình, giống như có một chậu nước lạnh tưới lên đỉnh đầu, nhất thời trong lòng vô cùng lạnh lẽo.

Chiến tích có tốt đến đâu đi nữa thì như thế nào, nhi tử bất tài thì hắn làm người cũng là thất bại.

"Đại nhân, xin hãy nghe dân phụ nói một lời." Trình Loan Loan đi qua, chậm rãi mở miệng nói: "Thẩm thiếu gia đã ở trong nhà dân phụ tổng cộng nửa tháng, Thẩm thiếu gia có ỷ thế hiếp người hay không, chuyện này dân phụ có quyền lên tiếng nhất."

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện