Xuyên Đến Năm Mất Mùa, Ta Trở Thành Mẹ Chồng Cực Phẩm

Trong lòng hắn từng có cả thiên hạ 2


trước sau

Hạ Tiêu chầm chậm nói: "Việc thiết kế chướng ngại trên đường cứ giao cho ta, mỗi sáng sớm ta mang theo người học võ đi chuẩn bị, ước chừng ba ngày là có thể hoàn thành. Ngoài ra, người của đội tuần tra mỗi ngày thêm luyện nửa canh giờ..."

Ngu phu tử dừng một chút rồi nói: "Thật ra lời Chu lão bà bà cũng không phải không có đạo lý, những lưu dân đó đều đã đi tới bước đường cùng, ngoại trừ việc ngăn bọn họ ở ngoài thôn thì có phải cũng nên cho họ một con đường sống?"

Trình Loan Loan nhìn về phía hắn: "Ý của Ngu phu tử là...dĩ công đại chẩn(1)?"

(1) Dĩ công đại chẩn là cung cấp công việc làm để hỗ trợ xóa đói giảm nghèo.

Ngu phu tử có chút kinh ngạc, không ngờ tới một thôn phụ ở một thôn làng như thế lại biết tới dĩ công đại chẩn, chỉ là ngẫm lại một chút thì cũng thấy bình thường, dù sao cũng là Tuệ Nhũ nhân mà thánh thượng tự mình sắc phong, phương diện học thức tất nhiên là tốt hơn so với những người khác, bằng không thì cũng không thể phát hiện ra lúa tái sinh.

"Lý luận về dĩ công đại chẩn đa số đều là lý thuyết suông, trên giấy thì thấy rất dễ dàng, nhưng khi bắt tay làm thật thì mới thấy khó. Điểm mấu chốt của việc này là không có dư thừa lương thực." Trình Loan Loan đâu vào đấy nói: "Có công việc cho lưu dân làm nhưng lại không có tiền công tương xứng vậy thì dĩ công đại chẩn còn có ý nghĩa gì nữa? Lại nói đến những lưu dân này mùa hè đã xuất hiện, ở phía Nam lăn lộn ba, bốn tháng, giãy giụa bên bờ vực sinh tử trong thời gian dài như vậy, có lẽ đã từng xảy ra chuyện đổi trẻ con ăn thịt... Ai cũng không thể phân biệt được đám người đó là người dân yếu đuối hay là ác dân, nếu đối với ác dân mà dĩ công đại chẩn thì hậu quả thật không thể tưởng tượng được."

1

Nghe xong những lời này thì Ngu phu tử lại trầm mặc.

Khi vừa mới trở thành dân chạy nạn thì phần lớn mọi người vẫn còn giữ được đạo đức cơ bản và lương tâm của mình.

Nhưng đám lưu dân này đã lăn lộn rất lâu, người có thể sống trong tình trạng không có lương thực trong nhiều tháng như vậy thì không thể nào không có một chút bản lĩnh.

Ác dân có thể so với thổ phỉ, cho thổ phỉ vào thôn làm công thì không khác dẫn sói vào nhà.

2

Nghĩ đến đây, Ngu phu tử cười khổ một chút.

Trong lòng hắn từng có cả thiên hạ, cũng từng lo nỗi lo của thiên hạ, vui niềm vui của thiên hạ, cuối cùng, lại nản lòng thoái chí rời khỏi ngôi đền đó.

Hắn bước đến bước đường này sao lại còn vì triều đình cân nhắc ổn định lưu dân?

Lưu dân đó liên
quan gì đến hắn?

Thiên hạ hưng vong cùng hắn có quan hệ gì đâu?

Trình Loan Loan nào biết hắn thế nhưng suy nghĩ nhiều như vậy, quay đầu nhìn về phía mọi người nói: "Trước mắt còn không biết lưu dân có đến thôn Đại Hà hay không, cũng không biết lưu dân này là thiện hay ác, ta chỉ là muốn nói với mọi người, thiện lương là điều đáng quý, nhưng thiện lương với kẻ ác sẽ hại chết người trong thôn. Ý của ta là, trước khi hiểu rõ về đám dân chạy nạn này thì toàn bộ người trong thôn phải khắc chế thiện ý, giữ vững sự lạnh lùng, không thể lén tiếp xúc với bất kỳ dân chạy nạn nào."

Tuy rằng nàng cần người đào ao, cũng cần người tinh luyện cam du thô,...Nhưng nàng không dám thả lỏng cảnh giác, sau khi xác định được đám lưu dân này vô hại thì mới dám chọn ra một ít người phụ giúp công việc cho nàng.

Hơn nữa, người trong thôn cũng cần phải đề cao cảnh giác, họa lưu dân không thể tiếp tục tái diễn

"Nương Đại Sơn, ta hiểu được ý của ngươi." Chu lão bà tử cảm động: "Ta không thể bởi vì chính mình nhất thời mềm lòng lại gây hại cho mọi người."

Lý chính mở miệng nói: "Hạ sư phụ, việc thiết chướng ngại vật trên đường sẽ giao cho ngươi, làm phiền Ngu phu tử viết một tờ thông báo, đem chuyện lưu dân thông cáo cho toàn thôn. Vương tộc trưởng, gọi đội trưởng của đội tuần tra tới gặp ta một chuyến, việc tuần tra cần phải an bài lại một chút."

Lý chính bên này khua chiêng gõ mõ thông báo, mọi người trong thôn cũng đã nhanh chóng nhận được tin tức.

Ngoài việc đề cao cảnh giác, không tiếp xúc với người lạ ở bên ngoài thì thôn dân làm việc nghỉ ngơi cũng không có gì khác, rốt cục cũng không thể vì một chuyện còn chưa xảy ra mà ảnh hưởng đến giờ giấc sinh hoạt hiện tại.

Sang ngày hôm sau, một chiếc xe ngựa dừng trước cửa thôn, là xe ngựa của Tào gia.

Theo sau xe ngựa còn có rất nhiều xe la, trên xe chất đầy mầm câu, đều là giống cây dâu tằm, thích hợp gieo trồng vào mùa đông, mùa xuân năm sau là có thể nảy mầm, ra lá, tới mùa hè cành lá xum xuê, vừa lúc có thể dùng để nuôi tằm.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện