Xuyên Đến Năm Mất Mùa, Ta Trở Thành Mẹ Chồng Cực Phẩm

Cây bông gọi là bạch điệp tử 2


trước sau

Bên này vừa giải tán thì trong thôn có không ít người đến nhà thân thích của mình để tìm người. Vào mùa đông đa số nông phu đều nhàn rỗi ở nhà, hô lên một tiếng thì hơn trăm hán tử ở các thôn lân cận đã đến báo danh trồng cây.

Lý chính cười híp mắt, ngồi dưới gốc cây ở bãi đất hoang, phụ trách ghi danh, vốn dĩ việc ghi danh này từ trước đến nay đều giao cho Triệu Thiết Trụ, chỉ là lúc này Thiết Trụ đang đi học, lý chính chỉ có thể tự mình làm.

Người đến báo danh trước tiên sẽ khai tên họ và nơi ở, sau đó sang bên cạnh lãnh cây giống, một lần lãnh hai mươi cây, trồng xong sẽ có người đi kiểm tra, cũng ghi chép lại cây của người này được trồng ở hàng nào dãy nào, làm như vậy là để phòng ngừa sang năm lỡ cây bị chết thì không tìm được người chịu trách nhiệm.

Đương nhiên nếu chết một cây hai cây thì cũng sẽ không đến tìm người ta gây phiền toái, bởi vì cây giống qua mùa đông vốn dĩ sẽ chết một ít, nhưng nếu một người trồng cây mà chết đa số thì rõ ràng là người trồng có vấn đề, loại người này cần phải bắt hắn hoàn trả bạc.

Cùng lúc đó, Tào gia cũng đã đưa gạch xanh tới, hơn một vạn khối gạch xanh chất đống ở bãi đất hoang, thu hút rất nhiều ánh nhìn.

Lý chính mỗi ngày không có lúc nào rảnh rỗi, không chỉ phải quan sát việc trồng cây, còn phải thu xếp người khởi công xây nhà...Toàn thôn người trên cơ bản đều có việc làm, một ít nam hài chừng mười tuổi cũng được gọi tới, phụ trách khuân gạch, trộn đất và những việc linh tinh ở công trường...

Mấy ngày nay, chướng ngại vật được thiết lập trong thôn ngoài thôn cũng đã lặng lẽ hoàn thành, chỉ có người của đội tuần tra biết chướng ngại vật nằm ở chỗ nào, các thôn dân vẫn giống như lúc trước, lại đâu vào đấy hối hả sinh hoạt...

Thời tiết càng ngày càng lạnh, hiện tại đã là giữa mùa đông, chờ nửa tháng là đến tháng chạp, qua thêm một tháng nữa là tới lúc ăn tết.

Trình Loan Loan đã bắt đầu đốt giường đất, thể chất của nàng vốn dĩ đã sợ lạnh, gió bên ngoài thổi lớn, nghe được tiếng gió đã cảm thấy toàn thân rét lạnh.

Sau khi Ngô Tuệ Nương ở cữ xong thì Văn thị cũng trở về Triệu gia bên kia, nàng dứt khoát để Ngô Tuệ Nương và tiểu tôn nữ sang ngủ cùng nàng, cùng nhau ngủ giường đất, thời tiết quá lạnh, nàng chỉ sợ tiểu tôn nữ bị đông lạnh tới cảm mạo.

Về phần đám nam hài, nếu quá lạnh thì có thể đốt giường đất trong phòng của Triệu Tứ Đản, chỉ là hiển nhiên nam hài tử không sợ lạnh, cũng không có hứng thú
với giường đất.

Trình Loan Loan từ thương thành mua được mấy chiếc chăn, cho mỗi hài tử mỗi người một cái: "Đây là chăn bông ta nhờ người từ nơi mua về, thứ này ấm áp, cảm thấy lạnh thì lấy ra đắp lên."

Trong nhà mỗi ngày vô số khách thương tới cửa, đều là ngồi xe ngựa to mà đến, mang đến nhà nhiều đồ vật mới lạ thì cũng là chuyện bình thường.

"Chăn bông thật ấm áp!" Triệu Tứ Đản cao hứng tới híp mắt: "Nằm lên thật mềm, thật thoải mái, nương, chăn bông này được làm từ nguyên liệu gì?"

Trình Chiêu chầm chậm nói: "Trong sách có viết: Thảo, thật như kén, kén trung ti như tế khoáng, tên là bạch điệp tử, có phải là thứ này không?"

Thẩm Chính kinh ngạc: "Sao ngươi cái gì cũng biết vậy?"

"Cứ nghe vật ấy sinh trưởng trên hòn đảo ở phía nam, sau khi gia công có thể làm thành quần áo để giữ ấm, chống lạnh, nhưng hải đảo ở phía nam cũng ít khi gặp trời giá rét, cho nên bạch điệp này vẫn chưa được phổ biến rộng rãi, chỉ có một số sách ở phía nam là có ghi chép lại." Trình Chiêu mở miệng nói: "Bạch điệp tử nếu có thể được gieo trồng rộng rãi, thì sẽ có bao nhiêu người không phải chết rét trong mùa đông..."

Trình Loan Loan không khỏi cảm thán, Chiêu nhi về sau chắc chắn sẽ trở thành một vị quan tốt, yêu dân như con.

Nàng mở miệng nói: "Ta nhờ người từ phương nam mua hạt giống của bạch điệp tử về, mùa xuân năm sau cứ trồng thử xem."

Triệu Đại Sơn vỗ ngực nói: "Chuyện của bạch điệp tử cứ giao cho con, con nhất định có thể trồng được."

Người một nhà đang nói chuyện thì một âm thanh sang sảng từ ngoài cửa vọng vào: "Nương Đại Sơn, việc đã làm xong rồi!"

Trình Loan Loan ngẩng đầu nhìn, là bà mối Triệu.

Đám hài tử trong nhà đồng loạt nhìn về phía Triệu Nhị Cẩu, tuy rằng Trình Loan Loan làm việc rất kín đáo, nhưng đều ở chung dưới một mái nhà, mấy hài tử cũng không phải ngốc, tất nhiên là đã sớm biết được chuyện này.

Triệu Nhị Cẩu đỏ mặt, khụ khụ mở miệng: "Thẩm vào nhà ngồi, ta đi châm trà."

Nói xong liền chạy mất, là Xuân Hoa bưng trà vào.

Bà mối Triệu trong tay cầm một tờ giấy, cười tủm tỉm nói: "Đây là sinh thần bát tự của Tào gia đại tiểu thư..."

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện