Hiểu Linh múc xong
cháo, để vào tủ rồi ra chồi nước xem ba huynh đệ làm cá tới đâu. Số cá
thu được cũng không hẳn là quá nhiều, nhưng với điều kiện nóng ẩm của
đầu xuân khá nhanh hỏng. Hiểu Linh vắt óc suy nghĩ xem có cách nào giữ
cá được lâu không, nhưng thực sự thì rời cái tủ lạnh ra, cô chỉ biết nấu chín tất cả chúng lên.
Vừa nhìn thấy bóng Hiểu Linh đi ra,
không hiểu tại sao cả ba huynh đệ đều giật mình, quay lại chăm chú làm
cá. Có lẽ là không muốn để nàng thấy sự thèm ăn của ba huynh đệ a. Nhưng với món ăn thơm nức như vậy, có lẽ nàng ấy đã dùng nhiều mỡ để nấu rồi. Món ăn này… bọn họ không có phúc phận được đụng đến. Số cá bắt được
làm cũng xong, giờ chỉ cần để ráo là có thể muối, ăn được một thời gian. Cơm tối còn chưa có xắp ra nữa, vừa làm, Tiểu Đông vừa miên man nghĩ.
Hiểu Linh thấy ba huynh đệ cũng gần xong liền trở vào bếp dọn cơm. Xong xuôi đâu đó, cô gọi:
- Ba người vào ăn cơm thôi.
Mọi người ngồi ngay ngắn vào bàn cơm như hồi sáng. Hiểu Linh tự mình lấy
một chén cháo ăn trước. Cháo nấu lẫn khoai lang nên khá đặc lại dậy mùi
thơm của cá. Nó không giống món cháo cá mẹ cô vẫn thường làm cho cô ăn:
hai phần nhân, ba phần nước; khi ăn bẻ thêm bánh đa khô vào ăn cùng. Sự
mềm mại của cháo, sự giòn giòn của bánh khô kèm theo hương thơm của cá
và hành phi. Ở nơi này cô phải nấu đặc một chút vì dù sao cũng là món ăn chính, nếu nấu kiểu kia cũng chỉ là lót dạ mà thôi, mọi người sẽ không
đủ no. Chậm chạp ăn từng chút từng chút cháo, lòng cô nặng trĩu, suy
nghĩ miên man nên cũng không để ý đến bàn ăn. Tới khi giật mình tỉnh
lại, chợt nhận ra ba huynh đệ đều chọn ăn cơm độn khoai trước. Có lẽ vậy sẽ chắc bụng hơn nên cô cũng không buồn lòng vì món cháo của mình không được hưởng ứng. Nhưng ngay sau đó cô nhận ra điều không đúng. Món cá
hấp thì là vẫn còn nguyên. Ba huynh đệ thay phiên nhau chỉ gắp hai món
rau và canh.
- Tại sao mọi người không ăn cá? Là không thích?
Hiểu Linh cố gắng dùm giọng nói bình thản nhất để hỏi, tránh cho ba huynh đệ lại sợ hãi. Ba huynh đệ dừng đũa, nhìn cô. Tiểu Đông ngập ngừng một
lát, trả lời:
- Thê chủ… món cá ngài chưa động. Chúng ta làm sao có thể ăn trước ngài được.
Hiểu Linh ngẩn người trong chốc lát rồi lại cười khổ. Làm sao cô có thể quên nơi này là phong kiến nữ tôn a. Ngày hôm qua, cái thân thể này còn một
mình một bàn cơm rau thịt còn mặc kệ huynh đệ bọn họ, đã bao năm như vậy thì làm sao chỉ một lời nói của cô ban sáng mà thay đổi được. Cô im
lặng kéo đĩa cá lại gần, gắp một gắp lớn phần lườn cá quả dày thịt, nhặt sơ qua chút xương rồi đặt vào bát Tiểu Đông:
- Cẩn thận xương cá.
Cô tiếp tục gắp và nhặt xương, lần này cô cố gắng nhặt thật sạch xương rồi thả vào bát Lập Hạ, vẫn câu nói đó:
- Cẩn thận xương cá.
Tới lượt Tiểu Hàn, Hiểu Linh không dám sơ xuất, cô nghiền luôn miếng cá ra
để kiếm xương dăm. Tiểu hài tử mà bị mắc xương không phải là chuyện nhỏ. Đặt cá lên bát Tiểu Hàn, cô nhẹ giọng:
- Từ giờ, mọi ngươi ăn không phải chờ ta làm gì. Thích ăn cái gì thì ăn.