Vừa nói, cô vừa làm động tác mời, rồi nhanh đi lên nhà. Cô gọi với vào trong nhà để Tiểu Đông có chuẩn bị:
- Tiểu Đông, đại phu đến.
Thấy thái độ của Hiểu Linh, Trần đại phu có chút ngạc nhiên. Đây thực sự là Phạm Hiểu Linh mà bà biết sao? Hình như có gì đó không đúng. Nhưng chưa biết là chuyện gì, bà phải xem người bệnh trước đã. Không lẽ người bị bệnh là tiểu tử Tiểu Đông kia. Hẳn là nặng lắm nên đến mức phải mời bà đến. Trần đại phu rảo bước vào nhà thì càng ngạc nhiên khi phát hiện người nằm trên giường là Nguyễn Lưu thị. Bà nhanh chóng bắt mạch cho bệnh nhân. Một lúc sau, quay sang hỏi:
- Nguyễn Lưu thị bị như vậy lâu chưa?
Hiểu Linh trả lời:
- Ta cũng không rõ nhạc phụ bị bao lâu. Chiều hôm nay ta qua nhà, thấy ông ấy nằm mê man như vậy liền đưa về đây. Đại phu, ông ấy không sao chứ?
Trần đại phu bây giờ đã nhận ra điều không đúng. Thứ nhất, Hiểu Linh không hề gọi họ của bà mà chỉ gọi đại phu. Thứ hai, nàng ta vừa gọi Nguyễn Lưu thị là nhạc phụ. Hơn nữa còn vì người này mà mời thầy thuốc. Điều này là không thể. Không biết chuyện gì đã sảy ra. Dù sao trước khi mất, Phạm Vân đã gửi gắm nàng cho mình trông chừng. Tuy Hiểu Linh chưa bao giờ nghe lời mình, nhưng bà cũng nên để ý nàng ta một chút. Bà lắc đầu:
- Nguyễn Lưu thị không sao. Chỉ là bị cảm lạnh, sau đó sốt liền mà không được ăn uống gì nên mất sức. Ta kê một chút thang thuốc, khi hắn tỉnh cho hắn ăn cháo rồi uống thuốc. Hai ba ngày là khỏe thôi.
- Nga… như vậy thì đa tạ đại phu. Mời ngài ra uống ly nước, vất vả cho ngài rồi.
Hiểu Linh thở phào, cũng may không phải chứng bệnh gì nghiêm trọng. Cô ra bàn rót cốc nước mời. Đột nhiên nghe tiếng đại phu nói:
- Trái lại… ta thấy người có vấn đề là ngươi a…
Hiểu Linh ngẩn người:
- A… ta có vấn đề gì sao?
- Ngươi không nhận ra ta?
Câu hỏi của đại phu ngược lại làm Hiểu Linh hiểu rõ. Ra là vị đại phu này quen biết nhà cô. Nghĩ lại cũng phải, Trần thôn cũng không quá lớn tới mức có người không quen. Hơn nữa vị này lại là đại phu, thường xuyên đi lại trong thôn là chuyện bình thường. Biết là người quen, Hiểu Linh cũng thay đổi xưng hô một chút:
- Adi… cũng là có chút vấn đề. Ngày hôm qua ta không cẩn thận ngã đụng đầu, khi tỉnh dậy thì không còn nhớ điều gì nữa. Mong adi thứ lỗi.
Câu trả lời của Hiểu Linh làm Trần đại phu có chút sửng sốt:
- Đưa tay ra đây, ta bắt mạch.
Hiểu Linh ngoan ngoãn đưa tay ra. Thời đại này còn chưa có cách chụp não bộ phát hiện tổn thương, cho dù có đi chăng nữa thì chỉ cần cô khăng khăng không nhớ điều gì thì họ cũng chỉ nói cô mất trí nhớ mà thôi. Vừa bắt mạch, lông mày Trần đại phu vừa nhíu lại.
- Ngoài không nhớ gì, ngươi còn cảm thấy không khỏe chỗ nào không?
- Không có, hôm nay ta ra ruộng vẫn bình thường cả.
- Ngươi còn ra ruộng… là không muốn sống nữa có phải hay không?
Trần đại phu quát lên nhưng cũng không làm Hiểu Linh sợ hãi, chỉ cười cười. Cô không phải là người coi thường sức khỏe, cảm thấy bản thân đảm đương được mới làm. Hơn nữa vết thương cũng không phải quá nặng. Cô cười cười:
- Adi… ta chỉ ra làm cỏ thôi, cũng không làm gì mệt nhọc cả. Adi yên tâm. Ta không thể an tâm ở nhà trong khi mấy nam tử phải ra ngoài làm việc a. Mà ta đã quên nên Adi nói về bản thân một chút cho ta được không?
Nghe câu nói quan tâm đến người nhà của Hiểu Linh không khỏi làm Trần đại phu ngỡ ngàng. Có lẽ lần này nhân họa đắc phúc a, bị thương quên một cái mà hài tử này thay đổi được cũng là cái tốt. Bà mỉm cười:
- Ta tên Trần Bạch Trật, gia đình là truyền thống nghề y, là bằng hữu của mẫu thân ngươi. Gia đình ngươi đến thôn này trụ lại cũng do ta đề nghị. Hai gia đình đi lại khá gần. Chỉ là khi mẫu thân ngươi mất, ngươi không qua lại bên này nữa. Sau này có việc cần, có thể sang nhà ta. Hai nha đầu Bán Hạ và Quế Chi cũng hay ngóng ngươi đấy.
- Hảo Adi… rảnh rỗi, ta sẽ sang nhà adi làm phiền.
Trần đại phu cười cười:
- Ngươi phải gọi ta là bá mẫu, mẫu thân ngươi kém tuổi ta a.
Hiểu Linh nháy mắt, cười nói:
- Ân… Trần bá mẫu… nhưng ta gọi ngài là adi vì thấy ngài rất trẻ a.
- Tiểu nha đầu này… từ bao giờ học được mồm mép dẻo quẹo vậy hả?
Trần đại phu vương tay tính gõ đầu Hiểu Linh một cái, cười cười. Hiểu Linh thấy cũng đã muộn liền gọi Tiểu Đông lại nói nhỏ, để hắn lấy tiền trả cho Trần bá mẫu. Tiểu Đông gật đầu rồi đi xuống nhà dưới. Có vẻ như tiền bạc trong nhà được giấu rất kỹ để không bị gia chủ cái nhà