Bỗng nhiên mọi người
đều muốn làm cùng Hiểu Linh nên cô đành phân phó mọi người một việc. Cô
nhờ Lưu thị rửa sạch, lau khô mấy cái hũ để muối chua măng và một cái
liễn để muối măng ớt. Lập Hạ được phân công cùng Tiểu Hàn bóc vỏ tỏi và
măng, rốt cuộc kéo cả Lưu Minh và Tiểu Nhã cũng ngồi cùng, vừa làm vừa
nói chuyện rôm rả. Hiểu Linh hướng dẫn Tiểu Đông thái măng rồi cũng ngồi cắt ớt, loại bỏ bớt hạt.
Sau khi mọi thứ chuẩn bị xong. Hiểu
Linh muối măng ớt trước. Cô xếp lần lượt một lớp măng lại xen kẽ một ít
ớt và tỏi đập dập cho tới hết. Cô hòa nước cùng muối trắng, chút dấm và
đường sao cho cảm thấy hơi mặn một chút rồi rưới ngập chỗ măng ớt, đậy
kín rồi đặt vào chạn bếp. Cô chưa từng nắm rõ tỷ lệ nước, đường, muối,
dấm trong khi làm măng ớt và cũng chưa từng gặp tình trạng nổi váng như
mọi người thỉnh thoảng vẫn bị. Nên nếu có ai đó thấy măng ớt cô muối
ngon mà hỏi công thức thì cô cũng đành chịu.
Tiếp theo là muối
măng chua. Món này thực sự cô chỉ mới nghe mẹ hướng dẫn mà chưa từng làm bao giờ. Có 2 cách muối: dùng nước và không dùng nước. Vì không biết
cách nào sẽ thành công nên Hiểu Linh làm cả hai.
Một phần măng
được cô trộn với muối ăn một cách ước chừng. Cô trộn đều rồi cho vào một cái hũ rồi dùng giấy dầu, vải thừa bịt kín lại. Mẹ cô nói muối cách này có thể ăn cả năm. Nhưng không rõ cô làm có thành công hay không.
Phần măng nứa nguyên cây còn lại cô xếp vào 1 cái hũ rồi đổ nước đun sôi để
nguội pha một chút muối vào cho đến khi ngập rồi đậy nắp lại.
*0*
Làm xong mọi thứ thì trời cũng đã chuyển trưa. Tiểu Đông cùng Lập Hạ lại
vào bếp chuẩn bị cơm cho cả nhà. Hiểu Linh lúc này mới lấy nấm ra để hỏi Lưu thị.
Lưu thị cùng Lập Hạ ngồi bên ngoài cửa nhặt lại rau cải cúc vừa hái trong vườn. Rau khi hái bao giờ cũng được hái già một chút
để cây có thể nảy mầm mới, vì thế cần nhặt lại.
Hiểu Linh ngồi xuống bên cạnh Hiểu Linh, đưa ra mớ nấm hỏi:
- Nhạc phụ, hôm qua ta lên núi gặp loại nấm này. Nó khá giống loại trước đây
mẫu thân ta từng đem về, nhưng khi đó ta còn nhỏ nên không chắc lắm.
Ngài có biết loại này không?
Lưu thị hơi ngạc nhiên khi Hiểu Linh nói chuyện với ông. Thực sự mấy ngày ở đây, Hiểu Linh đối xử với ông và Tiểu Đông rất tốt, nhưng cũng cực hiếm nói chuyện cùng ông. Thậm chí,
khi thấy ông ngồi cùng Tiểu Đông, nàng ấy sẽ lấy cớ lánh mặt đi để cha
con ông nói chuyện thoải mái hơn. Tâm ý này của Hiểu Linh, ông ghi nhận.
Lưu thị nhìn tới mớ nấm trên tay Hiểu Linh. Loại này ông có nhận thức. Ông gật đầu đáp:
- Loại này ta có nhận thức. Trước đây, ta thỉnh thoảng cùng thê chủ lên núi
hái nấm này đem bán. Loại này kể ra bán được giá khá lắm, có điều thường rất ít có. Mà mùa này cũng chưa đến mùa của nó mà.
Hiểu Linh thở phào, thật may là Lưu thị biết luôn loại này, nàng không phải tốn công hỏi người khác hay đưa thân ra thí nghiệm.
- Mùa ẩm ướt này là mùa của nấm rồi, chắc do cây già nên đã hơi cằn. Nhưng nhạc phụ nói loại nấm này bán rất được giá sao?
- Đúng vậy. Loại này nếu đem bán sẽ rất được giá vì nó là nấm rừng lại ăn ngon