Tiểu Đông cứ ngây ngẩn nhìn Hiểu Linh như vậy một lúc lâu, cho tới khi tiếng ríu rít của Tiểu Hàn kéo hắn về thực tại:
- Tỷ tỷ, Đông ca, chúng ta vào ăn cơm thôi. Mọi người đang chờ.
- ủa.. Đông ca. Sao huynh đứng đây?
Tiểu Đông lúng túng. Hắn làm sao có thể nhìn thê chủ tới ngây người như vậy. Hắn ấp úng đáp:
- Không… không có… là … là ta mới đi rửa tay vào. Lại cảm thấy hình như quên gì đó nên đứng lại nghĩ một chút.
Tiểu Hàn gật gù:
- Ra vậy nha…
Vừa lúc đó Hiểu Linh cũng tiến lại. Cô đã lên được kế hoạch ổn ổn rồi. Mai lại tốn một khoản mua vài thứ.
-0-
Mọi người ngồi vào bàn như tối hôm qua. Có điều, không khí bàn ăn vui vẻ
hơn hẳn bởi vì bây giờ không ai còn mới lạ Lưu Minh nữa. Lập Hạ chia một phần phá lấu của mình cho Lưu Minh:
- Minh ca, hôm qua ta
thấy huynh ăn món này rất ngon miệng. Đây là món tỷ tỷ ta làm đó. Hết
bữa nay cũng không còn nữa rồi. Huynh ăn nhiều một chút.
Lưu Minh bối rối đón nhận, ngạc nhiên khi Lập Hạ nói món này do Hiểu Linh làm.
Chẳng phải nữ tử xa phòng bếp sao? Hắn nhìn Hiểu Linh:
- Thực là Phạm cô nương làm sao? Món này thực rất ngon, không biết được làm từ gì vậy, ta chưa từng ăn qua?
Hiểu Linh điềm nhiên xé một góc bánh ngô, đáp:
- Ta chỉ sơ chế một chút, còn lại là do Tiểu Đông nấu. Món này được làm từ
nội tạng của lợn. Nên người như Lưu công tử chưa từng ăn qua là chuyện
bình thường.
Tiểu Hàn vui vẻ ngồi trong lòng Hiểu Linh nói xen vào:
- Đâu chỉ món phá lấu, cháo cá của tỷ tỷ cũng ngon tuyệt. Đệ còn chưa từng được ăn món cháo nào ngon như vậy đâu.
Lưu Minh càng nghe càng ngạc nhiên, không ngờ nàng còn có một tay nghề nấu
bếp như vậy. Liệu có điều gì nàng không biết hay không? Hắn vô tình nhìn nàng nhiều hơn.
Trong lúc này, Hiểu Linh đang mải suy nghĩ
chuyện của Lưu Minh. Sáng nay dường như cô quên mất việc phải đưa hắn
lên trấn mà cứ mải miết với công việc của mình. Nhưng nếu bây giờ nói
chiều nay gửi xe cho hắn đi thì có phải hơi thất lễ không. Hắn vừa dạy
cho Tiểu Đông và Lập Hạ kỹ thuật thêu mới mà cô làm vậy thì có vẻ không
hợp lý lắm. Cô hỏi:
- Lưu công tử, vết thương của công tử sao rồi? có cảm thấy khá hơn? Nếu công tử muốn, buổi chiều thường có xe bò
đi vào trấn đón thôn dân về, ta có thể đưa ngài tới đó. Nếu không, ngày
mai ta lên trấn bán đồ, công tử có thể đi cùng ta.
Lưu Minh cúi đầu ngẫm nghĩ 1 lát, rồi đáp:
- Nếu không phiền Phạm cô nương và gia đình. Ta muốn đi cùng mọi người vào
ngày mai. Chiều nay cho dù có xe nhưng ta cũng không thông thạo đường đi lối lại ở trấn, phải phiền mọi người rồi.
Hiểu Linh lúc này mới nhớ ra Lưu Minh cũng không phải nơi này. Nếu chỉ đưa hắn đi nhờ xe lên
trấn, hắn cùng Tiểu Nhã cũng không biết lúc nào mới tìm được người cần
tìm với vết thương ở chân như vậy. Hiểu Linh đáp:
- Là ta suy nghĩ không chu toàn rồi. Nếu công tử ngày mai cảm thấy có thể đi được,
ta sẽ đưa công tử lên trấn. Bằng không, công tử có thể cho ta biết danh
tính người muốn tìm, ta sẽ chuyển lời tới họ.
Lời nói của Hiểu
Linh làm Lưu Minh có chút do dự. Tuy hắn biết đường ca ở trấn Tây Giai
nhưng ở đâu thì thực không rõ ràng. Chân hắn đi lại không tiện, sẽ thành phiền bọn họ thôi. Hắn đáp:
- Thực sự ta chỉ biết đường ca
ta ở trấn Tây Giai, là chủ của một tiêm ăn tên Phúc Lạc lâu cũng không
dễ gặp được. Vết thương của ta đi lại cũng không tiện. Nên ngày mai
phiền Phạm cô nương đưa Tiểu Nhã đi cùng. Đệ ấy biết mặt đường ca ta.
Hiểu Linh