Hiểu Linh cùng Quế Chi sang bên nhà.
Trên đường đi, Quế Chi không nén nổi hưng phấn kể cho Hiểu Linh nghe những ý tưởng của cô để cố gắng trả lời cho những câu hỏi kia.
Hiểu Linh không biết về những chuyện này nhưng cũng hi vọng biết đâu những kiến thức cô từng lượm nhặt được trong các cuốn sách tạp nham trời biển trước kia có thể gợi cho nhà khoa học tương lai này chút ý tưởng nên chân thành nói:
- Sau này ngươi có thể thường xuyên nói cho ta nghe về những việc ngươi đang làm không? Ta rất hứng thú với những chuyện như vậy.
Quế Chi hồ hởi:
- Đương nhiên rồi.
Ngươi không muốn nghe ta cũng sẽ bắt ngươi nghe.
Ai bảo ngươi là người đầu tiên ủng hộ ta làm chuyện này đâu.
Nhưng a..
đừng cố gắng thay đổi mẫu thân ta nếu không ngươi cũng sẽ chỉ ăn mắng mà thôi.
Hiểu Linh gật đầu:
- Ừm.
Ta biết rồi.
Coi như ta chưa hề nghe thấy những chuyện ngươi định làm.
Đến cổng nhà Trần bá mẫu, từ bên ngoài Hiểu Linh đã có thể nhìn thấy bà đang đảo phơi dược liệu.
Cô cất tiếng chào:
- Bá mẫu gọi con.
Trần Bạch Trật nghe tiếng liền đứng thẳng dậy.
Bà xoay xoay thắt lưng đã mỏi nhừ vì cúi nhiều nhìn ra cửa, gật đầu nói:
- Tới rồi hả, vào nhà đi.
Là có chuyện gọi con sang đây.
Bán Hạ cũng từ dưới nhà thuốc đi ra sân mỉm cười chào hỏi:
- Linh muội tới rồi.
Hiểu Linh có chút ngây người vì thái độ của Bán Hạ.
Hình như cô ấy đang rất cao hứng nên mới cười với cô như vậy.
Bán Hạ đúng dạng người mặt than, ít nói ít cười.
Không hiểu thứ gì có thể khiến cô ấy vui vẻ như vậy.
Hiểu Linh gật đầu chào lại:
- Bán Hạ tỷ khỏe.
Hôm nay tỷ có vẻ rất vui?
Bán Hạ cũng không hề phủ nhận mà đáp:
- Đúng vậy.
Thật sự rất vui.
Muội còn nhớ đứa nhỏ Trần Giản con gái của Trần Ngũ Nương chứ.
Hôm nay ta và mẫu thân đi xem bệnh cho đứa nhỏ đó, chân con bé giữ được rồi lại còn lành rất nhanh nữa.
Hiểu Linh rốt cuộc à lên một tiếng.
Có khi Trần bá mẫu gọi cô sang vì chuyện này.
Hẳn là Bán Hạ và cả bá phụ đã kể lại chuyện ngày hôm đó.
Trần Bạch Trật ánh mắt không giấu nổi sự vui vẻ.
Bà nhiệt tình tới lôi kéo tay Hiểu Linh vào nhà rồi nói:
- Vào nhà uống nước đã rồi nói ta nghe xem sao con lại có ý tưởng nẹp chân đứa nhỏ lại như vậy.
Trước nay thật sự không thiếu những ca gãy xương rồi chẳng thể phục hồi nguyên trạng nữa mà dị tật suốt đời.
Giờ chỉ cần nẹp một chút như vậy liền có thể thay đổi số mệnh của một con người.
Chuyện này thật sự không đùa được đâu.
Bán Hạ rót nước cho mẫu thân cùng Hiểu Linh rồi lấy cho mình và Quế Chi chén nước khác.
Quế Chi hứng thú:
- Hôm nay mẫu thân đi xem bệnh cho Trần Giản rồi? Đứa nhỏ đó khỏi hẳn chưa?
Trần Bạch Trật hồ hởi:
- Khỏi hẳn thì chưa.
Gẫy xương trăm ngày mới xem như khỏi hẳn.
Nhưng như tình hình hiện tại thì hẳn là không vấn đề gì nhiều.
Sau này lớn lên cũng không bị tật.
Thật tốt quá rồi.
Đoạn bà quay sang Hiểu Linh:
- Con nói xem phương pháp nẹp đó làm được với những phần xương nào? Theo ta thấy thì chỉ ở cánh tay và chân mà thôi.
Những chỗ khác như cổ tay, cổ chân thì không được.
Ta và Bán Hạ có từng thử cố định chúng nhưng không giữ chặt được lắm.
Hiểu Linh giả bộ cười khổ:
- Bá mẫu, con chỉ là nhìn thấy chân đứa nhỏ Trần Giản kia bị gãy gập giống như thân cây non bị đổ thì liên tưởng tới việc nẹp chống nó lại mà thôi.
Không ngờ nó thật sự có hiệu quả.
Còn con có biết chút gì về y thuật đâu, xương khớp người ra sao con mù tịt thì làm sao ý kiến được cho ngài đây.
Bán Hạ không biết từ đâu lấy ra mô hình bộ xương người làm từ gỗ kích thước bằng 1/3 người thật vô cùng tỉ mỉ tới từng chi tiết với những khớp nối linh hoạt.
Hiểu Linh vừa nhìn thấy thì thật sự choáng váng.
Làm sao có thể? Thầy thuốc ở thời đại này đã có thể tạo ra mô hình bộ xương hoàn chỉnh như vậy cho người sao? Cô lắp bắp:
- Cái… cái này…
Bán Hạ mím môi rồi đáp:
- Là ta phục dựng từ trí nhớ sau những lần tham gia bốc mộ cùng người trong làng.
Ta cũng hỏi phu bốc mộ rất nhiều về số lượng xương của mỗi người: già trẻ, nam nữ liệu có khác nhau không thì được biết trẻ con xương sẽ nhiều hơn một chút, còn đến độ trưởng thành thì đều là 206 xương.
Ta..
nghĩ rằng nếu có mô hình như thế này thì có thể biết hơn một chút về con người và bệnh tật.
Nhưng chuyện này bên ngoài không ai biết.
Hiểu Linh cắn răng hỏi lại:
- Vậy… sao tỷ biết những phần xương này được nối với nhau như vậy?
Bán Hạ nhìn Hiểu Linh một chút rồi lại có phần trốn tránh.
Cô không muốn bị nhìn với ánh mắt kinh dị, ghét bỏ sau khi nghe câu trả lời của mình từ Hiểu Linh.
Chuyện cô làm bộ xương mô hình này chỉ duy nhất có mẫu thân cô là người biết.
Ban đầu bà không ủng hộ nhưng cũng không cấm cản cô làm cái gì.
Đến hôm nay khi khám lại cho Trần Giản, mẫu thân khuyên cô cho Hiểu Linh biết chuyện này.
Biết đâu đứa bé kia có những ý tưởng tốt cho y học thì sao? Việc nẹp xương không phải