Bán Hạ nghe vậy, ánh mắt vụt sáng.
Cô nàng vội vàng lấy giấy bút sẵn sàng ghi lạ những điều Hiểu Linh chuẩn bị nói.
Khi thấy mọi thứ đã sẵn sàng, Hiểu Linh nhấp một ngụm trà cho trơn giọng rồi nói:
- Trước hết con nói về chuyện gãy xương tay chân đi.
Mọi người có biết xương tay chân là rỗng bên trong không?
Trần Bạch Trật nhíu mày:
- Xương rỗng sao?
Hiểu Linh gật đầu xác nhận:
- Xương con người về cơ bản cũng giống xương động vật.
Các xương ống lớn như xương cẳng tay, cánh tay, xương đùi, cẳng chân đều rỗng.
Còn tại sao rỗng thì con không rõ.
Hiểu Linh không quá rõ về kiến thức giải phẫu bên trong xương nên không muốn nói quá sâu.
Dù sao cô cũng không biết hết để giải thích cho họ được.
Quế Chi thình lình nói:
- Nếu xương người cấu tạo cơ bản giống xương động vật thì chẳng phải chỉ cần đi mua khúc xương ống còn nguyên vẹn cắt ra liền có thể xem bên trong chúng có gì rồi sao.
Bán Hạ gật đầu:
- Ừm… nếu như vậy thì cũng có thể xem một chút.
Hôm nào nhờ phụ thân mua vài cây về xem rồi nấu canh cả nhà ăn vậy.
Hiểu Linh muội tiếp tục đi.
Hiểu Linh cười rồi nói tiếp:
- Chính vì xương rỗng nên khi gãy xương này sẽ có hai trường hợp xảy ra đó là đứt gãy và dập gãy.
Ta nghĩ nguyên nhân dẫn đến hai loại này hẳn là bá mẫu và Bán Hạ gặp nhiều đi.
Lần trước đứa nhỏ Trần Giản kia là ngã gãy nên khi nhìn vết thương ta phán đoán chỉ là đứt gãy thông thường nên mới khuyên Bán Hạ thử nẹp xương.
Còn nếu là dập gãy thì cách đó cũng không giúp ích được quá nhiều.
Trần bá mẫu gật gù:
- Dập gãy thì thật sự có thần tiên cũng không cứu được.
Xương bị vỡ nát thành nhiều mảnh thì làm sao có thể phục hồi lại như xưa được.
Chẳng ai có thể lắp lại từng mảnh xương rồi gắn chúng lại vớii nhau cả.
Hiểu Linh mỉm cười yếu ớt không đáp xem như xác nhận lời nói của Trần bá mẫu.
Nơi này thật sự dù phát triển một trăm năm nữa cũng không thể đủ kiến thức tích lũy mà tiến hành các tiểu phẫu đơn giản chứ đừng nói gì đến chuyện ghép nối xương vỡ.
Hơn nữa thứ cô đang đối mặt là mạng người, Hiểu Linh không thể đưa ra thứ kiến thức nửa vời của bản thân rồi khiến Trần gia có thể đối mạ với nguy hiểm khi cố gắng tìm hiểu chúng được.
Cô nói:
- Chính vì thế nên con mới nói mình không biết gì về y học hay xương khớp để có thể nói chuyện với mọi người.
Nhưng con nghĩ có một thứ mà mọi người sẽ muốn biết.
Đó là cách sắp xếp nội tạng trong cơ thể người.
Hiểu Linh có thể nghe rõ ràng tiếng hút gió của cả ba nữ nhân ở đây.
Bọn họ ánh mắt không giấu nổi kinh hỉ nhìn cô.
Trần Bạch Trật run rẩy hỏi lại:
- Ý con nói là vị trí của tâm, gan, tỳ, vị sao? Nó thật sự cố định ở mỗi con người, có hình dạng rõ rệt sao?
Hiểu Linh gật đầu đáp:
- Không giống như xương có sự thay đổi số lượng ở trẻ em và người lớn, các cơ quan nội tạng từ khi sinh ra đến khi lớn lên vẫn sẽ luôn ở vị trí đó.
Trừ những người quá đặc biệt không nói thì gần như toàn bộ con người đều sẽ có cấu tạo nội tạng giống nhau bất kể giới tính hay tuổi tác.
Bá mẫu cùng hai vị tỷ muội có ai biết vẽ không? Ta nghĩ mình sẽ miêu tả rồi để mọi người vẽ ra thì dễ hình dung hơn vị trí của các cơ quan bộ phận trên cơ thể người.
Quế Chi lần này vô cùng hăng hái vì rốt cuộc bản thân cũng có chút tác dụng.
Cô đi như chạy về phía phòng của mình nói:
- Để ta..
để ta..
riêng khoản vẽ thì ta chắc chắn giỏi nhất nhà.
Cứ như vậy, suốt mấy canh giờ, bốn nữ nhân đóng cửa trong phòng nói chuyện.
Quế Chi ba lần bảy lượt chạy ra ngoài cũng chỉ để lấy thêm nước uống, vài đồ ăn vặt.
Trần bá phụ nhìn thấy sắc trời đã ngả chiều thì quyết định nấu cơm.
Hôm nay Hiểu Linh chắc chắn phải ở lại ăn cơm nhà ông rồi.
Ông nên đãi con bé thứ gì nhỉ? A..
còn phải sang Phạm gia nhắn không nấu phần của Hiểu Linh nữa.
Nhân tiện một lần đi, ông sang đó trước rồi đi mua thêm con gà vậy.
Nhưng chưa kịp đi thì ông đã nhìn thấy Tiểu Đông sang tới nơi.
Lý thị đi ra mở cửa cho đứa nhỏ rồi đáp:
- Ta đang định sang nhà một chuyến.
Hiểu Linh hôm nay chắc chắn phải ăn cơm ở đây rồi.
Không biết bốn nữ nhân bọn họ làm cái gì