Tư Niên nói câu "tôi có Anzasil" khá lớn, có lẽ Lemi cũng nghe được, bàn tay dưới bàn của cô ta đã nắm chặc lại, nụ cười thường trực trên môi cũng không nở nổi.
Yeltai dường như chỉ chờ bọn họ tỉnh liền kể chuyện:
" Các cậu biết không? Mục trở thành người thừa kế chính thức của gia tộc rồi.
Ông nội hắn vừa trút hơi thở cuối ở bệnh viện, không biết di chúc thế nào nhưng đêm qua ba người anh họ của hắn đã bị ám sát chết, dù được cả đội người của Huyền Côn bảo vệ, mấy sản nghiệp lớn cũng tuyên bố phá sản, một số sản nghiệp lại đổi tên cho Mục trong đêm.
Cha Mục ngày mai sẽ chính thức đứng ở cương vị pháp lý cho gia tộc, Mục là con trai duy nhất, cũng là người thừa kế duy nhất được chọn ra"
Huyền Côn là tổ chức chuyên đào tạo người bảo vệ có tiếng ở Rabidegi.
Keiran:
" Mục có sao không? Hôm nay, cậu ấy không đi học"
Yeltai:
" Lúc sáng Chiến Lang có gọi, cậu ấy nói khi nào về được sẽ bao chúng ta ăn lẩu"
Nói như thế là vẫn còn mạnh khỏe.
Mục thật sự là không khỏe lắm.
Hắn vẫn còn nằm trong bệnh viện, là bệnh viện tư nhân, được bao một lầu riêng.
Hắn đang giải quyết một số chuyện râu ria bên ngoài, thì cha hắn bước vào.
Cha hắn mỉm cười nhân từ:
" Con trai có tốt hơn chưa?"
Mục tuy chán ghét gương mặt của người g.iết c.hết mẹ hắn, nhưng kiềm chế cũng đã thành quen:
"Con vẫn ổn, có lẽ hai ngày nữa là xuất viện được"
Cha Mục ngồi xuống sô pha trong phòng:
" Có cần xin nghỉ tạm thời ở học viện không? Cha nghĩ vài nơi cần phải đi xem xét tình hình một chút"
Những gia nghiệp vừa đoạt được, nên đi thị sát, sắp xếp nhân sự và lập uy.
Nhưng Mục không quá có hứng thú, hắn vẫn còn nhớ lời hứa nghỉ lễ diêm mạc sẽ kích hoạt chiếc đồng hồ cổ của bọn họ, hắn không muốn lãng phí ngày nghỉ nào:
" Cha mới là chủ gia tộc, con nghĩ cha vẫn nên đích thân đi"
Cha hắn khoái chí cười to:
" Tốt tốt, cứ để cha đi, con cứ yên tâm, cha chỉ có một con trai, gia nghiệp này hết đời cha cũng chỉ để lại cho con, con cứ tận hưởng tuổi trẻ của mình đi"
Mục:
" Cảm ơn cha"
Cha hắn thấy Mục vẫn ngoan ngoãn như bao ngày liền được nước làm tới mà hỏi hắn:
" Người hôm qua xử lý mấy tên nhóc kia là ai? Thật sự không thu được về dưới trướng sao?"
Mục:
"Con đã nói rồi, không có lừa gạt cha, gia tộc này con muốn, nhưng con không gấp, cần gì liều mình mà mang danh mang tiếng không tốt.
Người đó là người hợp tác, không phải người của con dấu riêng, cũng không thể thu về, cha cứ yên tâm làm chủ gia nghiệp của mình, chỉ cần chức vị người thừa kế của con vẫn còn thì con sẽ chẳng làm gì đâu"
Trong lòng Mục ghê tởm người được gọi là "cha này, nhưng hắn vẫn cần thời gian, hắn sẽ không chờ ông ta ngồi đây đến chết, nhưng Anzasil nói đúng, nếu lúc này hắn giành lấy gia tộc thì thứ hắn có được cũng sẽ chỉ là một gia tộc tầm thường như hiện tại.
Cha hắn nghe được có vẻ là thích ý, vỗ vỗ vai hắn an ủi:
" Cha cũng không có ý gì, con yên tâm, đám đàn bà cha nuôi cha không để họ sinh ra đối thủ nào của con đâu, dù là có, nó còn nhỏ như vậy, cha nghĩ con vẫn chẳng cần tốn sức mà giải quyết"
Anzasil ra khỏi lớp liền theo Chiến Lang ra sân sau.
Thầy vẫn đã đứng chờ ở đó.
Thầy không phải là người dài dòng, nhưng vẫn hỏi về tình hình dạo gần đây của hai cậu vài câu.
Chỉ dạy Chiến Lang thêm một số kỹ năng.
Cuối cùng mới đuổi Chiến Lang đi.
Chiến Lang lén nhìn Anzasil một cái, sau đó sau đó trở về lớp.
Tướng quân Keyden nhìn Anzasil cảm thán:
" Con đã lớn rồi
Ngài dường như nhớ lại những ngày đầu tiên dẫn Anzasil ra khỏi cô nhi viện.
Lúc ấy trong đầu chỉ nghĩ đến hai chữ "trả thù", dẫn Anzasil đi cũng vì coi trọng dị năng của hắn, sau lại nhận thêm một Chiến Lang.
Qua không ít năm mới nhận thức được hành vi nuôi hai cỗ máy chiến đấu của mình là sai, ông ấy để Anzasil ở lại, Chiến Lang còn chưa trưởng thành, chỉ vừa mới bước ra khỏi xã hội nguyên thủy, ông phải làm tròn trách nhiệm với hắn.
Anzasil quả nhiên là người ông nhìn trúng, có thể trưởng thành, lớn mạnh bằng năng lực của mình, chẳng cần một ai vẽ đường cũng có thể đi đến ngày hôm nay.
Anzasil không trả lời, chỉ kính trọng cúi nhẹ đầu.
Tướng quân Keyden lại tiếp tục:
"Con có thể nói với ta mình nằm trong tổ chức nào không?"
Anzasil lắc đầu:
" Con muốn thuộc về quân đội, con sẽ không gia nhập bất kỳ thế lực nào"
Tướng quân Keyden vẫn bình tĩnh:
" Tối đêm qua, một dị năng giả song hệ thổ, phong, đột phá phòng ngự của Huyền Côn, thành công ám sát ba người được bảo vệ, con có biết chuyện này?"
Anzasil vẫn bình tĩnh:
" Thưa, con rõ, nhưng con đã có cân nhắc"
Tướng quân Keyden mỉm cười:
" Con đã lớn rồi.
Nhưng làm việc vẫn cần biết trước biết sau nhiều hơn, con muốn đi cao trong quân đội thì nên giữ mình trong sạch.
Chuyện ở tinh cầu thủ đô này, mỗi hành động đều khó qua mắt của các bộ cấp cao, quan trọng là họ có để tâm hay không.
Tuy những tranh giành nhỏ, không có quá nhiều tác động, nhưng con vẫn đừng nên xen vào"
Anzasil trầm ngâm một lúc vẫn ngoan ngoãn đồng ý.
Chỉ là hiện tại có lẽ chỉ có mỗi Tư Niên mới có thể nhận ra sự miễn cưỡng của hắn.
Anzasil muốn vào quân đội, nhưng không chỉ dừng lại ở quân đội, không chỉ làm thanh kiếm của liên bang, điều đó không đủ.
Không đủ để bảo vệ Tư Niên của hắn.
Hắn cần nhiều hơn.
Tham vọng của hắn quá lớn, hắn cũng biết mình chỉ nên giữ kín trong lòng.
Thầy lại trò