Edric nhích qua một bên, hắn nghĩ Keiran muốn ngồi trên đá, nên nhường chỗ, sau đó mới trả lời:
" Một chút vết thương, không có nguy hiểm gì, tôi đã xử lý rồi, vài ngày là ổn"
Mục nhìn bên kia Anzasil ôm Tư Niên thì thầm to nhỏ, bên đây Kieran lại quan tâm Edric, không hiểu thế nào lại cảm thấy có chút tủi thân.
Edric chỉ bị thương có một chút, hắn mới là người bị Anzasil đánh thảm nhất, hắn định lên tiếng than vãn đôi câu, nhưng lại thấy Yeltai và Yelki bên kia, nên vẫn không mở miệng được, hắn đã quen lạnh lùng.
Yeltai và Yelki thành đồng đội của mọi người cũng đã không ít ngày, nhưng cả hai bọn họ đều vẫn còn khá sợ Mục, đặt biệt là Yelki, thấy Mục là im thin thít.
Ngày trước, Mục do mới vào đội nên có chủ động nói chuyện với mọi người, nhưng bây giờ thì đã tỏ thái độ thiếu đánh như lần đầu gặp.
Mục thật ra cũng không phải ăn hiếp người mới gì, ngược lại còn rất tận tình giúp đỡ bọn họ, chỉ là việc không thích giao tiếp với người mới đã ăn sâu vào bản năng, muốn sửa thì cũng khó, đằng này, Mục lại tùy tính, không sửa được liền không sửa.
Không phải tình thế bắt buộc liền yêu chiều bản thân.
Ngày lại qua ngày, bọn họ cũng không biết mình đã ở nơi này bao lâu, Anzasil cũng đã giúp Keiran tiến cấp thành công.
Tư Niên lại cùng Anzasil đi đến chỗ nọ chỗ kia, cây ớt, cây tiêu cũng đã chín, cậu còn tìm được đậu nành, cà chua.
Bọn họ cũng phải học cách uống máu con mồi vì muối thật sự đã hết.
Tư Niên lần đầu uống còn tái mặt, nôn lên nôn xuống, khiến Anzasil đau lòng dỗ dành mãi, nhưng hắn vẫn không nuông chiều mà đặc xá cho cậu.
Ngoài việc đó ra, ngày tháng này vẫn ổn, dị năng hệ phong của Anzasil đã cấp năm, mê dị năng của Tư Niên không tiến cấp nhưng đã rất thành thạo, những ảo ảnh cậu tạo ra đến Edric cũng không nhận ra, cậu còn tạo được vài con mồi giả lừa được Keiran, nhưng nó chỉ thành thạo khi cậu tạo ra các ảo ảnh trong môi trường thật, và không mang sát ý.
Tư Niên cảm thấy tháng ngày này thật tốt, thật bình yên.
Trời nơi này chủ yếu mang sắc buổi sáng thật sớm, sớm tờ mờ, sớm đến có sương.
Thời gian của những cảnh quan khác gộp lại thì mới miễn cưỡng bằng buổi sáng ấy.
Vậy mà, đội cứu hộ đến lại là vào lúc hoàng hôn, lúc ánh nắng buông nhẹ trên bộ lông xinh đẹp của một con hải cẩu trắng, lúc một chàng trai dịu dàng kẹp một chiếc kẹp hoa lên đầu hải cẩu nhỏ.
Anzasil nghe được tiếng động cơ tàu cứu hộ từ xa, hắn bảo Tư Niên biến thành người.
Sau đó dẫn Tư Niên đi tìm đồng đội.
Khi đến nơi thì cũng bắt gặp tàu cứu hộ ở đó, cũng may, bọn họ không ở quá xa trụ tín hiệu.
Keiran thấy bọn họ trở về thì kích động quơ tay:
" Đang định tìm hai cậu đây, đến đây xem, tàu cứu hộ đến rồi, chúng ta sắp trở về, Edric cuối cùng cũng thực hiện được lời hứa đưa chúng ta đi thăm thú thủ đô"
Anzasil cũng rất vui, hắn cười thoải mái cầm tay Tư Niên chạy đến chỗ bọn họ:
" Thế thì phải cảm ơn Edric rồi, chúng ta ở đây cũng quá lâu, sắp thành người rừng thật đấy"
Edric cũng cười:
" Đã thành người rừng rồi, máu uống cũng không ít, tôi nhớ dịch dinh dưỡng quá, khi về tôi chắc chắn dẫn các cậu đi ăn ngon"
Mục cũng hưng phấn:
" Lên tàu, lên tàu đi, lên đó trước đã"
Trên tàu bọn họ được chia phòng riêng, nhưng Anzasil vẫn tha Tư Niên về phòng của hắn.
Việc đầu tiên khi lên tàu, Anzasil chọn là tắm rửa.
Cũng lâu rồi Tư Niên không được tắm bọt thơm thơm nên cũng chờ mong.
Sau khi sạch sẽ, bọn họ được cung cấp hai túi dịch dinh dưỡng, là loại hương trái cây cao cấp.
Dù biết không tốt, nhưng hai bọn họ vẫn vui vẻ.
Dùng bữa xong, họ liền lên giường đi ngủ.
Anzasil từ khi rời nhà, thì hắn ngủ nhưng luôn đề phòng tình huống bất ngờ, khi ra đến tinh cầu hoang thì càng cảnh giác, nên thân thể rất mệt mỏi, nằm một chút liền ngủ say.
Không biết họ ngủ bao lâu, nhưng đến khi bị đánh thức bởi tiếng thông báo thì Anzasil mới tỉnh lại.
Khi Anzasil rời giường Tư Niên mới mơ màng thức, Anzasil định sẽ đi đến mở cửa thì nghe hải cẩu nhỏ nhắc nhở:
" Anh không kiểm tra trước sao?"
Anzasil nghe cậu nói mới nhớ lại, hắn vẫn bước chân đi thẳng, miệng nói:
" Quang não vẫn còn trong ba lô, anh định tìm đồ điều khiển tivi, em có thấy không?"
Tư Niên liền tin Anzasil đi tìm điều khiển, nên cậu chỉ đến một góc bàn:
" Nó bên kia đó anh"
Anzasil làm như thể mới nhìn thấy, sau đó đi đến cầm lên.
Lúc này, ngoài cửa lại vang lên tiếng tín hiệu thứ hai.
Tư Niên nhìn ra, là đèn đỏ, là người.
Thiết bị điều khiển tivi rất nhỏ, chủ yếu là dùng trí não điều khiển nên rất nhanh Anzasil nhìn thấy được bên ngoài, đó là Keiran và Edric.
Keiran và Edric lúc này mở được mở cửa đón tiếp.
Keiran cảm thán:
" Tôi còn định bấm lần ba đây này.
Hai cậu có điền mã thông tin chưa? Chúng tôi đi lấy, nên lấy dùm các cậu này."
Anzasil nhận lấy, cũng lịch sự cảm ơn, bọn họ còn hẹn nhau gặp ở bến tàu.
Anzasil đưa cho Tư Niên một cái thẻ nhỏ, hắn đem quang não ra, quét mã thẻ, sau đó hướng dẫn Tư Niên điền thông tin vào, đều là những thông tin cơ bản.
Chỉ có mục cuối cùng, là điền nơi họ muốn được tàu cứu hộ đưa về thì họ phải bàn lại.
Anzasil ôm Tư Niên vào lòng, thở dài rồi mới nói:
" Chúng ta không thể đi cùng bọn họ nữa rồi"
Tư Niên biết "bọn họ" là ai, cậu cũng dự đoán được, nên có thất vọng cũng không quá bất ngờ:
" Mình đến Kiyaito sao anh?"
Anzasil vẫn lắc đầu:
" Anh xin lỗi, nhưng hiện tại không thể đưa em đến những tinh cầu trong