Anzasil nhận được thông báo của Mục, liền gấp gáp dùng phong hệ dị năng trở về.
Vào đến cửa đã thấy Tư Niên biến thành hải cẩu, ngã gục xuống, trên bộ lông trắng xóa ngày nào hắn nâng niu, nay đã nhuốm màu đỏ tươi cay mắt.
Anzasil cảm thấy tim mình đã ngừng đập, hắn không hô hấp nổi, mỗi lần thở như một cực hình.
Hắn không cảm xúc tiến lại gần Tư Niên, ôm cậu vào lòng mình, hắn không biết tay mình đang run rẫy, hắn không dám cuối xuống nhìn.
Anzasil dùng dị năng kiểm tra, lấy tinh thạch đeo lên người cậu.
Tay hắn vỗ nhẹ lên thân thể hải cẩu nhỏ, giọng vẫn trầm ấm, cưng chiều như bao ngày, như đang gọi hải cẩu nhỏ đang không chịu thức dậy mỗi sáng:
" Em ơi"
Anzasil không biết mình gọi bao lần, giọng cũng trở nên khàn hơn.
Những người có mặt ở đó đều đã không nghe rõ hắn nói gì, tiếng của hắn như quái vật bò lên từ địa ngục.
Mục và Lạc Đoàn không dám tiến lên.
Ngay lúc Anzasil ngừng kêu, Mục còn không tự chủ mà lùi một bước.
Lạc Đoàn cũng trở nên căng thẳng, hằng ngày hắn đánh ngang tay với Anzasil nhưng hôm nay không biết thế nào hắn lại không có tự tin đó.
Anzasil cúi đầu, tay vẫn ôm Tư Niên.
Ngay khi hắn đứng lên, Tư Niên cũng trở mình.
Anzasil im lặng nhìn cậu một lúc, sau đó đem rất nhiều linh thạch và tinh thach ra để trên người cậu.
Anzasil không nhớ mình ôm em ấy bao lâu, chỉ nhớ khi mặt trời vừa ngấp nghé nhô lên.
Những sợi nắng mỏng manh đầu tiên rơi xuống.
Hắn mới thở ra một hơi, bé con nhà hắn cuối cùng cũng không sao.
Anzasil ngước lên.
Bọn bắt cóc đã chết, chúng chết dần chết mòn, từng bộ phận cơ thể bị hắn hóa thành đất, chỉ giữ lại bộ não và trái tim.
Lúc đó chúng la hét rất lâu, nhưng Anzasil không nghe được
Hiện tại, Anzasil cũng hóa đất hai bộ phận còn lại của chúng.
Hải cẩu nhỏ của hắn đã không có chuyện gì, em thức giấc thấy xác chết ở vườn nhà có lẽ sẽ sợ lắm, nên hắn sẽ không để em nhìn thấy.
Nếu em không tỉnh lại được, bọn người kia cũng đừng nghĩ dễ dàng yên ổn thế.
Mục và Lạc Đoàn vẫn đứng yên.
Đứng cả đêm nhưng họ không hề thấy đau chân.
Anzasil ngước lên nhìn bọn họ, sau đó mỉm cười, nhẹ giọng:
" Đúng thế, em ấy là huyền thú"
Mục và Lạc Đoàn bất giác dựa gần lại nhau, cả hai cảnh giác nhìn Anzasil.
Lúc này, Edric và Keiran cũng chạy đến, nhưng họ không vào được.
Keiran chỉ hơi lo lắng, nhưng Edric thì lạnh hết cả người, hắn thừa biết, Anzasil phản ứng thế này thì chắc chắn đã có chuyện.
Edric đứng bên ngoài nói vọng vào:
" Anzasil, cậu bình tĩnh, về thân phận các cậu, tôi hứa bảo hộ được thì chắc chắn sẽ bảo hộ được.
Cậu xem, Mục cũng rất thương Tư Niên, Tư Niên khó khăn lắm mới có bạn bè mà, cậu đừng khiến em ấy hận cậu"
Edric tự thấy tình người thật sự rất bạt bẽo, hắn và Lạc Đoàn cũng vừa vui vẻ đêm qua, nhưng hôm nay, hắn cũng chỉ dám nói chuyện vì Mục.
Bên trong thật sự có nghe thấy, Mục và Lạc Đoàn càng khẳng định với suy nghĩ của mình.
Mục nhìn đôi mắt không có chút giao động của Anzasil, liền biết đáp án mà hắn chọn, Mục sợ mình nói chậm sẽ không còn cơ hội nói nữa, nên mở miệng:
" Đúng thế, đừng làm em ấy hận cậu.
Chúng tôi lập cho cậu một khế ước phụ thuộc được không?"
Anzasil cau mày, suy nghĩ một chút, lại nhìn Tư Niên trong lòng mình một chút, sau đó mới mở miệng:
" Máu"
Mục và Lạc Đoàn lập tức lấy một giọt máu của mình ra.
Khi Tư Niên tỉnh lại cậu đã sạch sẽ thơm tho, vừa mở mắt đã thấy Anzasil yên lặng ngắm nhìn cậu.
Tư Niên lập tức ngồi dậy, ngao ngao một lúc lâu, đến khi uống một ly nước mà Anzasil đưa đến thì mới phát hiện mình còn đang là hải cẩu.
Cậu chán nản biến thành người, giọng đầy tủi thân:
" Em kể anh nghe em bị người ta bắt nạt thế nào đấy, anh nghe không được cũng không nói em"
Anzasil cười rất dịu dàng hôn lên tóc cậu, giọng rất ôn nhu:
" Anh nghe mà, em bị người lạ bắt đi, rất mạnh mẽ chống cự đúng không?"
Tư Niên còn ngỡ ngàng nghĩ đến việc Anzasil ở với cậu lâu quá đã nghe hiểu tiếng hải cẩu, một lúc sau mới nhớ ra có lẽ Lạc Đoàn và Mục đã kể lại cho Anzasil.
Bây giờ cậu mới phải là người hỏi hắn xem phần tiếp theo sẽ thế nào.
Anzasil không đợi cậu hỏi đã tóm tắt:
" Em sử dụng quang dị năng, làm nó tiến cấp, không đủ năng lượng, nên trở lại nguyên hình.
Sau này, em thấy đầu mình quay cuồng, dị năng khó kiểm soát thì phải nhanh tay lấy tinh thạch ra biết không? Cũng tại anh sơ sót, không dạy tốt cho em"
Tư Niên cũng không còn nhiều hoảng sợ.
Lúc này, cậu chỉ muốn hỏi Mục và Lạc Đoàn còn sống hay không?.
Nghĩ đi nghĩ lại vẫn không biết mở miệng làm sao.
Lúc mơ hồ, cậu nghe trao đổi giữa bọn họ với Anzasil, nhưng không biết Anzasil liệu có chấp nhận.
Tư Niên vẫn nhìn Anzasil, thấy Anzasil không lên tiếng nữa, cậu nằm một hồi lâu, sau đó mới thì thầm:
" Em sẽ không bao giờ hận anh."
Anzasil cả đêm qua căng thẳng, đến khi Tư Niên chính thức tỉnh lại mới ổn định hơn, vừa định tĩnh tâm, thì bị một câu nói của Tư Niên làm trái tim loạn nhịp.
Tư Niên vẫn không nghe Anzasil trả lời, nên làm như rất tự nhiên hỏi:
" Chúng ta đến tiệm bánh cùng mọi người đi anh"
Anzasil:
" Không cần đi, bọn họ đã không còn ở đó, có lẽ rất rất lâu nữa mới gặp lại được "
Anzasil nhìn đôi mắt bỗng chốc ửng đỏ của Tư Niên, liền thở dài, lại dỗ dành cậu:
" Họ đi bắt quái thú cho Keiran rồi, chiều sẽ về.
Anh bế em đi tắm, sau đó ăn sáng trước."
Anzasil đã suy nghĩ rất nhiều về việc mình buông tha cho quá nhiều người biết bí mật của Tư Niên, nó có thể gây nguy hiểm cho em ấy, nhưng hắn cũng không nỡ để Tư Niên đau lòng, cảm giác những người mới hôm qua còn một hai tiếng anh em cùng mình, nay đã âm dương cách biệt.
Thật sự rất đau lòng.
Nỗi đau ấy, Anzasil từng chịu.
Hắn không phải không có trái tim, không có cảm xúc, nhưng trước lựa cho của thời thế, Anzasil luôn chọn phương thức an toàn nhất.
Đặc biệt là khi Tư Niên đang ở cạnh mình, vòng an toàn của hắn càng được khắc sâu, những thứ gây nguy hiểm cho hải cẩu nhỏ, không được phép tồn tại.
Lúc Tư Niên nói không hận hắn, Anzasil liền muốn thăm dò, hắn chỉ nói rất lâu mới gặp lại, mà cậu đã sắp khóc.
Dù hải cẩu nhỏ không hận hắn, nhưng chắc chắn vẫn rất buồn.
Anzasil không biết Tư Niên thừa hiểu nếu hắn nói như vậy thì có nghĩa chẳng bao giờ